“Hắn không phải là vị hoàng tử năm đó. Hắn chỉ là thái giám theo hầu vị hoàng tử đó, chính vì hắn tận mắt thấy chủ nhân của mình bị người Lương quốc sát hại, nên mới giả mạo thân phận, trở về nước, rồi bày mưu tính kế đến tận bây giờ!”
Ta lau mặt, bán tín bán nghi:
“Ngươi chắc là thái giám à? Không phải thị vệ hay gì đó chứ?”
“Đương nhiên rồi… ý ngươi là sao?”
Ta chống cằm trầm ngâm:
“À… theo ta biết thì Tề Yển không phải là thái giám.”
Ánh mắt Lương Tri Ý lập tức co rút, sau một lúc mới gượng cười:
“Thảo nào, ta cứ tưởng loại hương ấy không có tác dụng với hắn là vì hắn là thái giám… thì ra là vậy… thì ra là vậy…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng im lặng giây lát, rồi nhìn ta lần nữa:
“Hắn g.i.ế.c cha ngươi, vậy mà ngươi vẫn có thể ở cạnh hắn sao?”
Ta không muốn dài dòng:
“Mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau. Ngươi không thể lấy suy nghĩ của mình để áp đặt lên ta. Nếu mục đích của ngươi chỉ là muốn nói ta biết thân phận của Tề Yển, thì đến đây thôi là đủ rồi.”
Ta vừa định đứng dậy thì nàng gọi giật lại:
“Ngươi không thấy một người như thế rất đáng sợ sao? Là kẻ nằm ngay bên gối ngươi mà tâm cơ sâu như biển.”
Ta gật đầu, nghiêm túc: “Ừ. Đáng sợ thật.”
“Thế sao ngươi không rời bỏ hắn?”
Ta nhún vai, lý do như mọi khi:
“Lười chạy.”
Tối hôm đó, Tề Yển chỉ ôm ta ngủ, không làm gì khác.
Hắn kể, thật ra hắn cũng là hoàng tử của nước Tề, nhưng là con của một cung nữ, thân phận thấp hèn, không được sủng ái. Khi còn nhỏ, chỉ có một mình vị hoàng tử kia đối xử tốt với hắn, nên hắn quyết tâm cải trang đi theo đến Lương quốc. Nào ngờ người ấy bị sát hại, hắn mang mối thù này trong tim, giả mạo thân phận, từng bước xây dựng thế lực, cuối cùng nuốt chửng Lương quốc.
Ta nghe xong cảm khái: “Đúng là một câu chuyện truyền kỳ.”
Tề Yển: “…”
Hắn cọ cọ vào cổ ta, thấp giọng:
“Nàng không có điều gì khác muốn nói sao?”
Ta như sực nhớ ra:
“À đúng rồi, Giang Ninh Dao bảo ta xin chàng cho nàng ấy xuất cung.”
Thì ra Tề Yển giữ nàng ấy lại chỉ vì muốn ta có người trò chuyện cho đỡ chán. Giờ chuyện của nước Lương đã xong, Giang Ninh Dao cũng thấy cung đình tẻ nhạt, muốn ra ngoài.
“Chuyện nhỏ.” Hắn hôn nhẹ lên cổ ta, “Còn gì nữa không?”
Ta suy nghĩ một lúc: “Chắc là nên đi ngủ rồi?”
Tề Yển tức quá cắn ta một cái.
Ta cười khanh khách, nói tiếp:
“Được rồi, ta hỏi chàng một câu nhé: Vì sao Ân Nhiêu không rời khỏi tên biến thái như Tề Yển?”
Khoảnh khắc đó, dường như hơi thở Tề Yển cũng ngừng lại.
Ta vòng tay ôm lấy hắn, khẽ thì thầm bên tai:
“Vì nàng ấy đã học được cách yêu.”
So với hận, yêu dễ dàng hơn nhiều.
Hận thì quá mệt mỏi, còn yêu chàng thì dễ dàng hơn nhiều.