Ta Thật Sự Chỉ Là Lười Chạy Mà Thôi

Chương 11



Nhưng nàng ta quản được chắc?

 

Trong thiên lao, bị giam giữ là phụ hoàng ta và một đám huynh đệ mà ta có khi gặp, có khi chưa từng. Mục đích Tam ca dẫn ta đến đây thì rất rõ ràng, đưa ta đi gặp ông ta.

 

Một vị quân vương từng hô phong hoán vũ, nay đã đầu bạc rối tung, mặc áo tù, sắc mặt tiều tụy. Vừa thấy ta, câu đầu tiên là: 

 

“Đồ bất hiếu!”

 

Chưa dứt lời đã bị lính canh bên cạnh đá một cước: 

 

“Trước mặt hoàng hậu, không được vô lễ!”

 

Cú đá ấy khiến ta cảm giác chắc cả bộ xương già của ông ta cũng sắp nát vụn rồi.

 

Ta không muốn phí lời, quay sang hỏi Tam ca: 

 

“Tề Yển cho ta đến gặp ông ta, là muốn ta làm gì?”

 

Tam ca nhìn lão già kia, ánh mắt âm u: 

 

“Muốn muội biết rõ chuyện cũ của mẫu phi muội.”

 

“Chuyện đã qua… Trẫm!Trẫm sớm đã quên hết rồi!”

 

Lại một cước nữa.

 

Ông ta phun ra một ngụm máu, co quắp nằm trên đất.

 

Tam ca quay mặt đi: 

 

“Chúng ta đã giao ước từ trước, nếu không nói, ông biết hậu quả thế nào rồi đấy.”

 

Ông ta vẫn lầm bầm chửi rủa: “Nghịch tử… Nghịch nữ…”

 

Sau một tràng tiếng rên rỉ trong bóng tối ẩm ướt của nhà ngục, ông bắt đầu kể:

 

Thuở còn là hoàng tử, Ân Vệ từng cải trang xâm nhập nước Tề, không may bị ám sát trọng thương. Mẫu thân ta khi ấy chỉ là một cô gái sống nơi thôn dã, vô tình cứu được ông ta.

 

Lúc đó vùng núi hoang vu, không một bóng người, bà động lòng trắc ẩn mà đưa ông ta về chữa trị. Trong thời gian ở cùng, Ân Vệ sinh lòng yêu mến, ngỏ lời tỏ tình thì bị từ chối thẳng thừng. Từ yêu chuyển thành hận, đợi đến khi vết thương lành, ông ta liền đánh thuốc mê bà rồi dùng vũ lực bắt mang về nước Ân.

 

Nếu mẫu thân ta chỉ là dân nữ bình thường, có lẽ chuyện cũng không đến tai nước Tề. Nhưng không ngờ, bà là Tề Tâm Dao, tiểu nữ của Định Quốc Công, chỉ vì thân thể yếu đuối nên được đưa về quê tĩnh dưỡng, không tham gia việc triều đình.

 

Lúc đó hoàng thất nước Tề đang hỗn loạn, Định Quốc Công bận ổn định thế cục, mà vì xung quanh bà luôn có ám vệ bảo hộ nên ông cũng không nghi ngờ gì. Ai ngờ, Ân Vệ dẫn theo một nhóm người, dùng thủ đoạn hạ lưu g.i.ế.c sạch ám vệ, cướp người bằng bạo lực.

 

Đến khi Định Quốc Công phát hiện, thì bà đã bị đổi tên, bị nhốt trong hậu cung nước Ân.

 

Ân Vệ biết thân phận bà không tầm thường, nhưng lại bị sắc dục làm mờ mắt, vẫn cưỡng ép chiếm đoạt.

 

Sau khi tỉnh lại, mẫu thân ta hận ông ta đến tận xương. Dùng đủ mọi cách để trốn, nhưng lần nào cũng bị bắt về. Ân Vệ vừa yêu bà, vừa hận bà không thuận theo, dùng đủ chiêu trò từ dụ dỗ đến đe dọa, đều vô ích.

 

Cuối cùng, ông ta bỏ mặc, mặc kệ bà tồn tại như cái bóng trong cung. Dù biết bà mang thai sinh ta, ông ta cũng chưa từng bước vào cung của bà thêm một lần nào. 

 

Thậm chí đến ngày nghe tin bà qua đời, ông ta cũng chỉ ngẩn ra một thoáng, rồi quay sang ôm sủng phi mới, cười nói: 

 

Hồng Trần Vô Định

“Tiếp tục gảy đàn, tiếp tục nhảy múa đi.”

 

Ta chưa từng biết rõ quá khứ lại thê lương đến vậy, càng chưa từng hay rằng mẫu thân ta đã phải chịu đựng nhiều khổ đau đến thế.

 

Trong ký ức của ta, bà luôn dịu dàng, thỉnh thoảng giữa đôi mày có hiện lên nét u buồn, nhưng mỗi khi ánh mắt chạm tới ta, tất cả những điều đó đều như gió tan mây biến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Bà sẽ nhẹ nhàng gọi ta: 

 

“Diểu Diểu, lại đây, hôm nay mẫu thân dạy con thứ khác.”

 

Trồng rau, nuôi gà, bắt châu chấu, bẫy sẻ đều là do bà dạy ta. Ta luôn nghĩ bà chỉ là một nữ nhân nông thôn, không ngờ lại là con gái của Định Quốc Công.

 

Nhìn lại lão già đối diện, ta thật sự thấy buồn nôn, rồi thật sự nôn ra.

 

“Diểu Diểu, không sao chứ?” Tam ca lo lắng vỗ lưng ta, thở dài: “Lẽ ra không nên nói những chuyện này với muội, chỉ là…”

 

Chỉ là Tề Yển đã biết, và muốn ta cũng phải biết.

 

Giây phút đó, ta rốt cuộc hiểu mục đích của Tề Yển, nhìn về phía kẻ gây nên tất cả mọi chuyện, cười nhạt: 

 

“Ta phải cảm ơn hắn vì đã hủy diệt đất nước của ông ta.”

 

Sắc mặt Ân Vệ biến đổi liên tục, rồi nổi cơn thịnh nộ: 

 

“Nghịch nữ kia! Ngươi nói cái gì? Trẫm là phụ hoàng ngươi! Ngươi chẳng biết hiếu đạo gì cả! Giống y hệt mẫu thân ngươi, đê tiện, phản loạn! Trẫm là phu quân nàng, vậy mà nàng lại…”

 

Phía sau toàn là tiếng lảm nhảm điên cuồng. Ta không muốn nghe tiếp nữa, kéo Tam ca cùng rời khỏi thiên lao.

 

Ra ngoài, ta ngẩng đầu nhìn nắng vàng rực rỡ, hỏi Tam ca: “Sau này huynh định làm gì?”

 

Tam ca cười khổ: “Muội tưởng ta còn có quyền quyết định sao?”

 

À phải rồi, nước Ân đã diệt vong, người họ Ân đều là kẻ bại trận, là tù binh, mọi thứ đều không thể tự chủ.

 

Nhưng ta thì đã nảy sinh tư tâm.

 

Ít nhất ta không muốn Tam ca rơi vào kết cục như những người còn lại, liền nói: 

 

“Nếu Tam ca tin muội, muội có thể làm chủ giúp huynh.”

 

Huynh ấy ngẩn người: “Muội muốn làm gì?”

 

Ta nghiêm túc đáp: 

 

“Dùng sắc quyến rũ Tề Yển một chút là được.”

 

Ân Lâm: “???”

 

11

 

Chuyện ta nói hôm trước, quả nhiên đã truyền đến tai Tề Yển. 

 

Hắn liền cố ý sai người đến thông báo: tối nay không triệu thị tẩm, hoàng thượng muốn ngủ một mình.

 

Chuyện cỏn con vậy mà cũng phải công bố cho cả hậu cung biết, ta thực sự cạn lời.

 

Tiểu Thúy vừa biết ta định dùng “mỹ nhân kế” với Tề Yển thì vô cùng phấn khởi, dốc lòng hỗ trợ. Nàng mất cả buổi trời để trang điểm cho ta, y phục lộng lẫy đến mức khiến cả Giẻ Rách giật mình ngơ ngác không nhận ra ta là ai.

 

Ta: “……”

 

Rõ ràng con bé này vẫn chưa từ bỏ ý định tranh sủng!

 

Tiểu Thúy thì vô cùng hài lòng, mắt sáng lấp lánh: 

 

“Nương nương quả là quốc sắc thiên hương, chắc chắn sẽ được bệ hạ yêu thích!”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com