Một giờ sáng, bạn trai đột nhiên gửi cho tôi một đường link bài viết trên Zhihu: “Cái này là em viết à?”
Tôi im lặng một lúc, rồi trả lời một chữ: “Phải.”
Hình như anh ấy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy mình chia tay đi.”
Tôi muốn trả lời anh ấy một chữ “Ừ”, ít nhất cũng để mình ra đi với chút tôn nghiêm.
Nhưng ngón tay run lên bần bật trên màn hình, nước mắt lau rồi lại trào ra, thế nào cũng không gõ nổi một chữ.
Tiêu đề bài viết đó là: “Khi nào bạn nhận ra người ấy không còn yêu mình nữa?”
Khi nào nhỉ?
Chắc là vào chiều thứ hai tuần trước, mưa như trút nước.
Anh ấy gửi cho tôi một bao lì xì để tôi bắt taxi về.
Rồi tự mình lái xe đến tận đầu kia thành phố đón Khúc Tâm Dao về nhà.
Tôi đứng xếp hàng một tiếng đồng hồ trước cửa hàng tiện lợi mới bắt được xe, người ướt sũng quay về nhà.
Lại thấy Tâm Dao đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Ánh đèn vàng ấm áp, dưới ánh đèn là gương mặt anh dịu dàng:
“Cảm ơn bạn Lâm đã đón mình về nhà, mời bạn uống cola gừng nhé~”
Khoảnh khắc ấy, thế giới của tôi sụp đổ.