Lỡ Hẹn Sáu Năm

Chương 11



Chỉ là vì tôi bị viêm họng mãn tính, ngửi thấy mùi thuốc là ho, nên khi ở trước mặt tôi, anh gần như không bao giờ lấy thuốc ra.

 

Rõ ràng là một người trông có vẻ tùy tiện, vậy mà lại vô cùng chu đáo trong những chuyện như thế này.

 

Tôi đặt tay lên ngực, cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang đập dồn dập.

 

“Chi Chi.”

 

Giọng mẹ tôi cắt ngang dòng suy nghĩ, quay đầu lại mới phát hiện mẹ và ba đang đứng sau lưng, dè dặt hỏi:

 

“Hôm nay gặp Tiểu Hạ, cảm thấy thế nào? Nói chuyện có vui vẻ không?”

 

“…Rất tốt ạ, anh ấy vừa đưa con về tận nhà.”

 

Mẹ tôi dường như thở phào nhẹ nhõm:

 

“Vậy thì tốt, con hãy đối xử tốt với Tiểu Hạ nhé, mẹ thấy thằng bé này chu đáo với con hơn Lâm Kha nhiều…”

 

Tôi kiên nhẫn nghe mẹ nhẹ nhàng thầm thì, chợt nhớ đến trước đây.

 

Khoảng thời gian vừa chia tay Lâm Kha trước Tết, lúc đó tôi còn chưa gặp lại Hạ Viễn, chưa khơi dậy lại tình cảm từng có với anh.

 

Thậm chí mỗi ngày đều mất ngủ rất muộn, vì hễ nhắm mắt lại là hình ảnh Lâm Kha thân mật với Khúc Tâm Dao lại hiện lên trong đầu.

 

Quãng thời gian tuyệt vọng và bất lực nhất đó, là ba mẹ tôi đã đồng hành cùng tôi vượt qua từng chút một.

 

Nghĩ đến đây, tôi hít sâu một hơi, bước tới ôm chầm lấy mẹ, vùi mặt vào vai bà, nói nhỏ:

 

“Con sẽ đối xử tốt với anh ấy, mẹ không cần lo nữa đâu.”

 

13

 

Kỳ nghỉ Tết kết thúc, tôi trở lại công ty làm việc.

 

Nơi tôi làm việc là ở tỉnh lỵ, còn quê nhà ở một thành phố tuyến ba gần đó.

 

Sau khi quay về mới biết, chi nhánh công ty Hạ Viễn làm cách chỗ tôi chỉ sáu trạm tàu điện ngầm.

 

Có lẽ là trùng hợp, căn hộ Hạ Viễn thuê lại ở ngay khu đối diện nhà tôi.

 

Vì ở gần, nên việc gặp gỡ thường xuyên cũng trở thành chuyện đương nhiên.

 

Lúc đầu là tôi chủ động rủ Hạ Viễn ăn tối sau giờ làm mỗi ngày, sau đó, chỉ cần không phải tăng ca, việc ấy dần trở thành một thói quen ngầm.

 

Tối hôm đó, sắp tới hạn nộp, tôi phải canh sửa một đề án nên ở công ty đến hơn mười một giờ mới tan làm.

 

Tàu điện đã ngừng chạy, tôi định gọi xe về, nhưng khi tới cổng khu công nghệ thì phát hiện điện thoại đã hết pin từ lúc nào.

 

Lúc này quay lại sạc cũng không kịp nữa, tôi đứng trong cơn gió đêm lạnh buốt, bất lực.

 

Cũng vào lúc đó, một chiếc xe đen quen thuộc dừng lại trước mặt tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt của Hạ Viễn.

 

Anh cau mày, vẻ mặt có chút lạnh lùng: “Sao lại tắt máy? Hết pin à?”

 

“Ừm… Bận sửa đề án quá, không để ý.”

 

Tôi lên xe, dùng đầu ngón tay lạnh cóng xoa xoa mặt, nhỏ giọng hỏi: “Trễ thế này sao anh lại tới đón em?”

 

“Vì trễ thế này mà em không trả lời tin nhắn, gọi điện thì máy lại tắt.”

 

Anh vừa nói vừa khởi động xe, quay sang liếc nhìn tôi một cái:

“Mấy hôm trước còn có cô gái bị cướp trên đường lúc khuya, Mạnh Chi Chi, anh không yên tâm để em một mình đâu.”

 

Tôi vô thức nhớ lại chuyện năm ngoái.

 

Hôm đó mưa to, Lâm Kha tự mình lái xe đưa Khúc Tâm Dao về, còn tôi thì phải tự bắt xe về, đến lượt mình thì cũng đã nửa đêm.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Thật ra tôi rất nhát gan, hôm đó vừa khuya lại vừa xem nhiều tin tức xã hội, tôi sợ đến c.h.ế.t đi được, phải bật mic nói chuyện với Đỗ Linh suốt dọc đường về cho đỡ sợ.

 

Rồi tôi nhìn thấy bài đăng của Khúc Tâm Dao.

 

Dù hiện tại tôi đã hết cảm giác với Lâm Kha, nhưng nỗi đau khi ấy là có thật.

 

Xe dừng trước khu nhà tôi.

 

Tôi vừa định tạm biệt, Hạ Viễn đã theo xuống xe, nói muốn đưa tôi lên tận cửa.

 

“Trễ thế này, anh sợ em không an toàn.”

 

Tôi và anh sóng bước đi qua đoạn đường tối om, băng qua bồn cây, đến trước cửa nhà.

 

“Nếu sau này tăng ca muộn quá, gọi thẳng cho anh, anh đến đón em.”

 

“Được rồi, em lên nhà đi.”

 

Anh vẫy tay rất tự nhiên: “Về nhà nghỉ ngơi sớm nhé.”

 

Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là nhắn tin báo bình an cho Hạ Viễn, rồi mới đặt điện thoại xuống đi tắm.

 

Tối hôm đó, tôi không buồn ngủ, nằm trên giường nhớ lại chuyện xưa.

 

Tôi nhát gan, chuyện này Hạ Viễn biết rất rõ.

 

Hồi cấp ba, thường có người chiếu phim trước giờ học tối.

 

Nếu chiếu phim kinh dị, chỉ cần nhạc dạo nổi lên là tôi sợ đến mức không dám xem, lập tức chạy ra hành lang hóng gió.

 

Những lúc đó, Hạ Viễn thường đi theo ra, tựa vào lan can bên cạnh tôi, cúi đầu chơi game.

 

Tôi từng hỏi anh, sao không vào xem phim.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com