Hồi đó trường tổ chức giải bóng rổ, trận chung kết, lớp chúng tôi bị đối thủ chơi xấu, cố ý làm Lâm Kha té ngã, trầy đầu gối, bong gân, không thể thi đấu tiếp.
Khi tôi lặng lẽ xử lý vết thương cho anh, Tâm Dao đã xách chùm hoa cổ vũ chạy lên sân, trừng mắt nhìn tên con trai chơi xấu kia: “Anh phạm luật, xuống sân đi! Chơi bóng kiểu gì vậy, bẩn thỉu quá!”
Sau đó cô ấy còn to gan tỏ tình với Lâm Kha, theo đuổi anh suốt sáu năm không chùn bước.
Nếu người cô ấy chen vào không phải là tôi, có lẽ tôi cũng sẽ khen cô ấy là người thẳng thắn đáng yêu.
“Chi Chi, nếu anh với Tâm Dao có gì, thì đã có từ lâu rồi. Mình bên nhau sáu năm, em cũng nên tin anh một chút chứ?”
Ánh mắt Lâm Kha lúc đó đã mang theo sự chán nản lờ mờ.
Khoảnh khắc ấy, tôi mới nhận ra bản thân bất lực đến mức nào——
Giả vờ không biết, thì chỉ có thể trơ mắt nhìn anh từng bước từng bước đi về phía Tâm Dao.
Mà nếu nói thẳng ra, chỉ càng đẩy anh ra xa hơn.
Tiến cũng chết, lùi cũng không còn đường.
Hai ngày sau, Lâm Kha đi công tác trở về.
Anh thậm chí không báo tôi một tiếng.
Chỉ âm thầm quay về, thu dọn đồ đạc, rồi gọi công ty chuyển nhà đến mang đi.
Nếu không phải tôi tan làm sớm về nhà tình cờ thấy được, có lẽ anh đã lặng lẽ rút khỏi thế giới của tôi như thế.
Thấy tôi, Lâm Kha cũng hơi sững người, trên mặt thoáng qua chút lúng túng.
Tôi nén đau đi đến, cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Muốn uống một ly cà phê không?”
3
"Mạnh Chi, chúng ta chia tay đi."
Uống xong cà phê, Lâm Kha cuối cùng cũng nói ra câu đó trước mặt tôi.