Lâm Kha lập tức bình luận bên dưới: "Cảm ơn em, sáu năm qua chưa từng từ bỏ anh."
Đầu óc tôi trống rỗng, tai ù đi, nước mắt trào ra gần như ngay lập tức.
Trong tầm nhìn mờ nhòe, tôi bỗng thấy, giữa vô số lời chúc phúc trong phần bình luận, lại lạc lõng một từ cảm thán rất không hợp cảnh.
Hạ Viễn: "Chậc."
4
Tôi thoáng ngẩn người.
Bình luận đó, lạc lõng và khác biệt, y như con người Hạ Viễn vậy.
Hồi cấp ba, Hạ Viễn gần như là nhân vật nổi bật nhất lớp tôi.
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Ngoài vẻ ngoài thu hút, tính cách anh ấy cũng rất phóng khoáng, hiếm khi chăm chú nghe giảng, còn dám cãi tay đôi với thầy dạy Toán.
Vậy mà học lực vẫn rất tốt, thi đại học còn vượt mong đợi, đỗ vào Bắc Đại.
Hơn nữa...
Thật ra ban đầu, người tôi thích là Hạ Viễn.
Sau kỳ thi đại học, tôi mạnh dạn viết thư tỏ tình với anh, không lâu sau liền nhận được hồi âm.
Lời từ chối rất lịch sự, cũng rất dứt khoát:
"Xin lỗi bạn Mạnh Chi, mình chưa từng có loại tình cảm đó với bạn, chúng ta cứ làm bạn bình thường nhé."
Lời Hạ Viễn nói rất rõ ràng, tôi đành buông bỏ, không mơ mộng nữa — dù có vài khoảnh khắc mơ hồ từng khiến tôi lầm tưởng anh cũng từng rung động vì tôi.
Đúng lúc đó, Lâm Kha tỏ tình với tôi.
Thậm chí còn tranh thủ giúp tôi chuyển hành lý trước khi nhập học.
Phòng ký túc xá tôi ở tầng năm, Lâm Kha chạy lên chạy xuống hơn chục lần, mồ hôi nhễ nhại mà vẫn chẳng than vãn gì:
"Chi Chi, cậu nghĩ xem còn thiếu gì không, tớ tiện thể giúp cậu mang lên luôn."
Lúc đó ánh nắng đẹp rực rỡ, xuyên qua kẽ lá chiếu vào đồng tử anh, lấp lánh.
Tôi nhìn mái tóc anh ướt đẫm mồ hôi, tim đập ngày càng nhanh, liền rút tờ khăn giấy, kiễng chân lau mồ hôi trán cho anh.
Rồi ghé sát tai anh, thì thầm: "Tớ đồng ý rồi."
Tôi đã nhận lời tỏ tình của Lâm Kha.
Hôm lễ tốt nghiệp, anh vượt đường xa đến thăm tôi, mặc áo cử nhân chụp ảnh cùng tôi trên bãi cỏ, đúng lúc có hai bạn cùng trường chụp ảnh cưới ở gần đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi và Lâm Kha lặng lẽ ngắm một lúc, anh bỗng quay sang nhìn tôi:
"Chi Chi, chờ đến khi chúng ta cưới nhau, mình cũng quay lại trường em chụp một bộ ảnh như thế nhé, được không?"
Tôi gật đầu thật mạnh.
Không ngờ, kết cục lại là thế này.
Hoàn hồn lại, tôi phát hiện ngoài từ "chậc" của Hạ Viễn, dưới phần bình luận còn có thêm một dòng "hơ" của Đỗ Linh.
Có lẽ vì hai bình luận đó quá chướng mắt, chẳng bao lâu sau, Khúc Tâm Dao liền xóa bài đăng.
Nhưng chuyện Lâm Kha chia tay tôi, rồi đến với cô ta, vẫn là chuyện mà cả đám bạn cũ ai cũng ngầm hiểu.
Suy nghĩ rất lâu, tôi mới nói chuyện chia tay với Lâm Kha cho bố mẹ biết.
Có lẽ vì trong điện thoại nghe ra sự miễn cưỡng trong giọng tôi, sáng hôm sau mẹ tôi lập tức đến tìm tôi.
Nửa tháng nay tôi gầy rộc đi trông thấy, mẹ vừa gặp tôi, mắt đã đỏ hoe, đưa tay ôm tôi vào lòng, xót xa nói:
"Chi Chi à, sao lại thành ra thế này?"
"Mẹ, Lâm Kha thích người khác rồi, anh ấy không cần con nữa..." Trước mặt mẹ, cảm xúc mà tôi gồng mình kìm nén bao ngày cuối cùng cũng sụp đổ, tôi nhào vào lòng bà khóc rất lâu.
Cuối cùng, mẹ bảo tôi về quê nghỉ ngơi một thời gian.
Đúng dịp còn nửa tháng nữa là Tết, tôi liền xin nghỉ phép năm, cùng mẹ về quê.
Nửa tháng ở quê, mỗi sáng thức dậy đều có cơm canh nóng hổi chờ sẵn, ăn tối xong còn được khoác tay bố mẹ đi dạo, tôi cố ý làm trống rỗng đầu óc, không nghĩ ngợi gì cả.
Nỗi đau mà Lâm Kha để lại, hình như cũng dần dần dịu lại.
Thế nhưng, chỉ vài ngày trước Tết, Đỗ Linh đột nhiên tới nhà tôi, nói buổi họp lớp năm nay được ấn định vào chiều ngày kia.
"Nghe nói Hạ Viễn năm nay về từ Bắc Kinh, cậu ấy cũng sẽ đến." Đỗ Linh cảm khái, "Nếu không phải vì Lâm Kha và Khúc Tâm Dao cũng đi, thì tớ nhất định phải gặp lại vị bking (hay làm màu) huyền thoại này, không biết giờ cậu ấy thành ra thế nào rồi."
Tôi khẽ động tâm: "Vậy mình đi cùng nhau nhé."
Đỗ Linh ngạc nhiên nhìn tôi: "Cậu không sợ gặp hai người kia à?"
"Người ngoại tình còn không sợ, tớ sợ gì?"
Rõ ràng Đỗ Linh phấn chấn hẳn lên, xắn tay chuẩn bị chọn đồ, chọn son cho tôi, bắt tôi hôm đó nhất định phải lấn át Khúc Tâm Dao.
Nhưng đến hôm họp lớp, tôi vẫn để mặt mộc mà đi.
Khúc Tâm Dao vốn đã xinh hơn tôi, tôi đâu cần tự chuốc khổ vào thân.