Lỡ Hẹn Sáu Năm

Chương 10



Tôi cố nén cảm giác chua xót trong lòng, hỏi anh ấy:

“Vậy hôm đó anh đã đồng ý để tôi theo đuổi anh, tại sao hôm nay vẫn đi xem mắt?

Có phải thấy không sao cả, tôi cũng chỉ là một trong những lựa chọn dự phòng của anh thôi đúng không?”

 

Nói đến cuối cùng, giọng tôi đã lẫn theo tiếng nghẹn ngào.

 

Tôi có thể chấp nhận Hạ Viễn không thích tôi, từ chối tôi,

Nhưng không thể chấp nhận việc anh vừa nói chuyện với tôi sôi nổi, lại vừa coi tôi là phương án dự phòng.

 

Nghe tôi hỏi vậy, vẻ mặt Hạ Viễn hiện lên chút bất đắc dĩ hiếm thấy.

 

Anh thở dài, hỏi ngược lại tôi: “Em đã nói là muốn theo đuổi anh, vậy tại sao hôm nay lại đến xem mắt?”

 

“Tại vì tôi biết người được xem mắt là anh!”

 

“Anh cũng vậy.”

 

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi đặt trên bàn, lặp lại một lần: “Mạnh Chi Chi, anh cũng giống em.”

 

…Hả?

 

Nhờ lời giải thích của Hạ Viễn, cuối cùng tôi cũng hiểu ra.

 

Anh đã xác nhận với dì Ngô là đối tượng xem mắt là tôi, mới đồng ý đến.

 

“Hôm qua em hẹn anh ra ngoài, sao anh không nói thẳng?”

 

“Muốn tạo bất ngờ cho em mà. Với lại, em đã nói là muốn theo đuổi anh, chuyện này để người lớn biết thì cũng yên tâm hơn.”

 

Anh lại trở về dáng vẻ tùy ý thường ngày, đưa thực đơn cho tôi:

“Được rồi, gọi món đi. Bộ phim em nói hôm qua, anh đã mua vé rồi, ăn xong mình đi xem.”

 

Tôi cũng không còn giận nữa, nhận lấy thực đơn, chọn vài món theo khẩu vị của mình và ký ức về sở thích ăn uống của Hạ Viễn, rồi cúi đầu tập trung ăn cơm.

 

Rạp chiếu phim anh mua vé ở nằm ngay khu phố thương mại đối diện.

 

Đúng dịp Tết và Lễ Tình nhân, trung tâm thương mại đông nghịt người.

 

Tôi và Hạ Viễn sóng vai đi đến cửa rạp, Hạ Viễn đi lấy vé, tôi thì đi mua bắp rang và coca.

 

Kết quả vừa xếp hàng, liếc mắt đã thấy hai bóng dáng quen thuộc đang đi tới.

 

Là Lâm Kha và Khúc Tâm Dao.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay giây tiếp theo sau khi nhìn thấy tôi, Khúc Tâm Dao lập tức thu lại nụ cười, quay đầu nhìn sắc mặt của Lâm Kha.

 

Lâm Kha nhìn tôi, mím môi hỏi: “Em đi một mình à?”

 

“Liên quan gì đến anh?”

 

Tôi vừa dứt lời, Hạ Viễn đã cầm vé quay lại.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Nhìn thấy Hạ Viễn, sắc mặt của Lâm Kha lập tức trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt nhìn tôi cũng trở nên tối tăm khó đoán.

 

Ánh mắt Hạ Viễn lướt qua bọn họ mà không dừng lại chút nào, quay lại nhìn tôi: “Vé lấy xong rồi, đi thôi.”

 

Thái độ của anh ấy như thể hai người trước mặt chỉ là người qua đường, không đáng để anh tốn nửa ánh mắt.

 

Tôi khoác tay anh, quay người bước vào cửa kiểm vé.

 

Từ đầu đến cuối, tôi cũng như Hạ Viễn, không liếc nhìn Lâm Kha thêm lần nào.

 

12

 

Bộ phim chỉ là một phim tình cảm chiếu dịp Tết, bình thường không có gì nổi bật, kết thúc cũng là cái kết đoàn viên mà ai cũng thích, náo nhiệt và rất hợp với không khí năm mới.

 

Chỉ là, đến cảnh nam nữ chính ôm nhau hôn ở cuối phim, không khí trong rạp lập tức trở nên mờ ám.

 

Tôi ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nhìn những cặp đôi ở phía trước hôn nhau quấn quýt, vừa ngượng vừa thấy tim đập rộn ràng.

 

Đang lưỡng lự, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay tôi.

 

Cái chạm khẽ ấy khiến tôi như được tiếp thêm dũng khí, liền nắm c.h.ặ.t t.a.y Hạ Viễn, nghiêng người nói khẽ: “Anh cúi đầu xuống một chút.”

 

Rồi hôn lên môi anh.

 

Nụ hôn này rất ngắn, chỉ như chuồn chuồn lướt nước rồi kết thúc, nhưng khác với đêm hôm đó khi còn men rượu, lúc này tôi hoàn toàn tỉnh táo, nên sau khi rời ra thì mặt tôi đỏ bừng lên.

 

May mà trong rạp ánh sáng mờ tối, Hạ Viễn không nhận ra, anh chỉ dựa trán vào trán tôi, thì thầm: “Mạnh Chi Chi, bây giờ em gan lớn thế à?”

 

Tôi giả vờ bình tĩnh: “Em đã nói là muốn theo đuổi anh mà, đương nhiên phải chủ động một chút chứ.”

 

Xem phim xong, Hạ Viễn đưa tôi về nhà, rồi tạm biệt tôi ở chỗ đậu xe lần trước.

 

Tôi lên nhà, vừa nhìn xuống từ cửa sổ thì phát hiện Hạ Viễn vẫn chưa đi.

 

Anh đứng nguyên tại chỗ, dựa vào cột đèn đường, ngón tay kẹp điếu thuốc, ánh lửa khi sáng khi tối giữa màn đêm đang dần buông.

 

Tôi chợt nhận ra, Hạ Viễn thật ra vẫn luôn có thói quen hút thuốc.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com