Lỡ Hẹn Sáu Năm

Chương 7



Hạ Viễn đang cúi đầu đọc sách, nghe xong lập tức ngẩng lên, nhìn chằm chằm cậu ta, khóe môi khẽ nhếch:

 

“Cho dù cô ấy không đậu, thì cậu có đậu được không? Cũng tự tin quá rồi đấy.”

 

Lời anh nói cho tôi thêm can đảm để phản kích.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn nam sinh kia:

 

“Bạn học Trần Trạch lớp 12A37 đúng không? Nếu tôi không nhớ lầm, điểm thi viết của bạn là thấp nhất.

 

Chính vì thế nên bạn mới mong ai cũng phỏng vấn tệ như mình à?”

 

Sắc mặt Trần Trạch lập tức tái xanh.

 

Sau đó kết thúc phỏng vấn, chúng tôi cùng quay về, lúc đến khúc cua cầu thang, Hạ Viễn bất ngờ đưa tay xoa nhẹ lên đỉnh đầu tôi:

 

“Trông thì im lặng, mà khi phản bác người ta lại biết đ.â.m đúng chỗ đau thật đấy.”

 

Tôi bừng tỉnh khỏi hồi ức.

 

Tôi không muốn nhìn thêm sắc mặt của Lâm Kha, chen qua họ bước vào phòng, lấy áo khoác từ giá treo rồi vừa mặc vừa đi ra cửa.

 

Đỗ Linh đuổi theo, cùng tôi đi ra ngoài, nhưng vừa thấy Hạ Viễn thì lập tức lùi lại một bước:

 

“Hạ học trưởng, tôi chợt nhớ ra còn việc phải làm, lát nữa cậu có rảnh không? Có thể đưa Chi Chi về nhà giúp không?”

 

Hạ Viễn thản nhiên gật đầu: “Được.”

 

“Vậy làm phiền cậu rồi.”

 

Cô ấy khẽ chọc vào lưng tôi: “Đi đi, Chi Chi, hôm khác tớ lại tìm cậu.”

 

8

 

Mãi đến khi ngồi trong xe của Hạ Viễn được một lúc lâu, những cảm xúc dữ dội trong lòng tôi mới dần dịu xuống.

 

Anh đưa tay bật điều hòa, tay kia đặt lên vô lăng, nghiêng đầu hỏi tôi: “Địa chỉ?”

 

Tôi đọc địa chỉ nhà cho anh.

 

Hạ Viễn đáp lại một tiếng qua loa, rồi bất ngờ nghiêng người sang, đưa tay từ phía bên kia kéo dây an toàn cho tôi: “Thắt vào.”

 

Khi anh cúi đầu, những sợi tóc mềm mại khẽ lướt qua má tôi, cảm giác hơi ngứa.

 

Một mùi hương tuyết tùng nhàn nhạt lướt qua mũi.

 

Mặt tôi đột nhiên đỏ bừng lên.

 

Nhân lúc nghiêng người cài dây an toàn, tôi cúi đầu, hơi lúng túng nói: “Tôi, tôi tự làm được.”

 

Hạ Viễn khởi động xe, bật cười khẽ: “Tôi sợ cậu không tìm thấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trên đường về, ngoài cửa sổ xe bắt đầu lất phất tuyết rơi, mặt đất xám lạnh nhanh chóng bị phủ một lớp trắng mỏng.

 

Hạ Viễn dừng xe dưới nhà tôi, một cơn gió lạnh lùa vào, tôi cẩn thận đứng vững rồi quay đầu cảm ơn anh:

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

“Cảm ơn cậu... Hạ học trưởng.”

 

Anh đứng cạnh xe, ánh cười trong mắt bỗng nhạt đi: “Hạ học trưởng?”

 

“Mạnh Chi Chi, tôi chưa từng thấy cậu khách sáo như vậy.”

 

Sau lưng anh là ánh đèn đường vàng nhạt, giờ đã là đêm khuya, tuyết vẫn rơi, bồn hoa trong khu dân cư đã tiêu điều úa tàn.

 

Trong khung cảnh ấy, chỉ có Hạ Viễn cách tôi hai bước chân, mang theo sức sống sáng rực, nổi bật hẳn lên.

 

Tôi bất chợt nhớ đến năm lớp 12, trước kỳ nghỉ đông, tuyết rơi mấy ngày liền, thầy giáo buổi thể dục thứ Sáu bèn cho cả lớp tự do hoạt động.

 

Mọi người vui vẻ chơi ném tuyết như trẻ con.

 

Tính cách Hạ Viễn vốn kiêu ngạo, không ai dám chọc vào.

 

Nhưng tôi và Đỗ Linh mải chơi quá, lỡ tay vo một cục tuyết to ném trúng đầu anh ấy.

 

Biết mình gây họa, tôi quay đầu bỏ chạy, nhưng tiếc là người thấp chân ngắn, vừa chạy được hai bước đã bị Hạ Viễn đuổi kịp, nắm chặt mũ kéo lại.

 

Thấy anh sắp ném tuyết vào tôi, tôi vội che đầu, hét lên: “Tôi ốm rồi!”

 

Quả cầu tuyết dừng lại giữa không trung, đôi mắt sáng kia cuộn đầy cảm xúc rồi lặng lẽ dịu lại.

 

Anh tiện tay ném cục tuyết đi, đầu ngón tay mát lạnh đưa qua, lau đi chút tuyết trên chóp mũi tôi: “Giữ ấm cho tốt.”

 

Nói xong, anh thả mũ tôi ra, quay lưng bước đi: “Lên nhà nhanh đi, kẻo ốm thật đấy.”

 

Giọng nói khàn nhẹ của Hạ Viễn vang lên, kéo tôi trở về hiện thực.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, chợt nhận ra dù đã sáu năm trôi qua, khí chất phức tạp tỏa ra từ cảm xúc nơi anh vẫn quyến rũ đến c.h.ế.t người.

 

Nếu như.

 

Nếu như sự mập mờ năm đó không phải là ảo giác của tôi, nếu anh đồng ý lời tỏ tình ấy.

 

Nếu người cùng tôi đi qua sáu năm thanh xuân không phải là Lâm Kha, mà là Hạ Viễn.

 

Liệu kết cục hôm nay có hoàn toàn khác không?

 

Một luồng dũng khí bất chợt dâng lên trong lòng tôi: “Trời lạnh quá, cậu có muốn lên nhà ngồi một chút, uống tách trà không?”

 

Sắp đến Tết rồi, hôm nay ba mẹ tôi về nhà ngoại lấy lạp xưởng, vì trời tối nên tiện ở lại luôn bên đó.

 

Vì thế, tối nay trong nhà chỉ còn mình tôi.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com