Tôi vừa đẩy cửa bước vào phòng thì gần như ngay lập tức chú ý đến Hạ Viễn đang ngồi ở góc.
Rất kỳ lạ, dù đã sáu năm không gặp, tôi vẫn có thể nhận ra anh ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
So với thời cấp ba, giờ đây đường nét gương mặt anh ấy càng thêm sắc sảo và cứng cỏi.
Lông mày và ánh mắt lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại, chăm chú nhìn chiếc máy chơi game switch trong tay.
Nghe thấy tiếng động, anh ấy ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Ánh mắt dừng lại trên mặt tôi, rồi khẽ nhướng mày, coi như chào hỏi.
Tôi và Đỗ Linh được sắp xếp ngồi chung bàn với Hạ Viễn, còn hai chỗ trống là để dành cho Lâm Kha và Khúc Tâm Dao.
Mãi đến khi đồ ăn được dọn lên đầy đủ, hai người đó mới lững thững bước vào.
Tôi nhận ra mình đã đánh giá quá cao bản thân.
Khoảnh khắc Lâm Kha nắm tay Khúc Tâm Dao bước vào, tim tôi như bị một lực mạnh bóp chặt, cơn đau lan ra đến tận đầu ngón tay, tôi đành siết c.h.ặ.t t.a.y để che giấu.
Tôi nhìn họ bước lại gần.
Nhìn thấy Lâm Kha ân cần kéo ghế, treo áo khoác cho Khúc Tâm Dao.
Nhìn thấy Khúc Tâm Dao trang điểm kỹ càng, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc không chút che giấu.
Trong tiếng trêu chọc của mấy cậu bạn mà Du Hạo cầm đầu, cô ta không né tránh mà nhìn thẳng tôi, cong môi cười:
“Hi, Mạnh Chi, lâu rồi không gặp.”
Tôi không ngờ cô ta có thể thản nhiên đến vậy.
Như thể người từng cố ý phớt lờ sự tồn tại của tôi, kiên trì theo đuổi Lâm Kha sáu năm, thậm chí chấp nhận làm kẻ thứ ba — chưa từng tồn tại.
Đỗ Linh ngồi bên cạnh tôi cười nhạt đầy ẩn ý: “Đúng là lâu rồi không gặp, còn chưa kịp chúc mừng cậu, bám dính sáu năm cuối cùng cũng thành công rồi nhỉ.”
“Cậu nói cái gì đấy?”
Chưa kịp để Khúc Tâm Dao lên tiếng, Du Hạo đã đập bàn đứng dậy:
“Tâm Dao dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực, cậu tưởng ai cũng giống mấy cô gái nhút nhát như mấy người chắc?”
Nói câu đó, anh ta cố ý liếc tôi một cái đầy ám chỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi khẽ kéo môi, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật nực cười và vô lý.
Tôi biết, Du Hạo và Khúc Tâm Dao vốn thân thiết từ thời cấp ba, vì cô ta từng yêu mà không được đáp lại, nên anh ta cũng luôn có thành kiến với tôi.
Có lần tôi nhập viện vì bệnh, Lâm Kha đặc biệt xin nghỉ vài ngày để chăm sóc tôi.
Du Hạo gọi điện đến trách móc, hỏi tôi có biết tháng sau Lâm Kha còn phải thi không.
“Cậu ở bên anh ấy, chỉ toàn kéo anh ấy thụt lùi. Mạnh Chi, loại người như cậu, lấy gì so được với Tâm Dao?”
Tôi thoát khỏi dòng ký ức thì thấy Lâm Kha đã ngồi cạnh Khúc Tâm Dao.
Anh ta rót nước cam cho cô ta, nhẹ giọng hỏi cô muốn ăn gì, rồi gắp thức ăn cho cô.
Chăm chút, chu đáo, giống hệt như trước kia đối với tôi.
Trong khoảng lặng, Khúc Tâm Dao ngẩng đầu, liếc mắt nhìn tôi.
“Mạnh Chi, anh đã nói rồi, anh chia tay em không liên quan gì đến Tâm Dao, chỉ là anh không còn cảm giác với em nữa. Có gì thì em nhắm vào anh đi, cứ nhằm vào Tâm Dao làm gì?”
Buổi họp lớp năm ngoái, anh ấy còn nắm tay tôi tuyên bố với mọi người: “Sang năm tôi và Chi Chi đính hôn, mọi người nhất định phải đến nhé!”
Hii cả nhà iu 💖 Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻 Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Giờ đây, trước mặt tất cả mọi người, anh lại nói với tôi: “Là anh không còn cảm giác với em, thì cứ nhằm vào anh.”
Bầu không khí vốn náo nhiệt bỗng chốc im bặt, vô số ánh mắt lén lút nhìn tôi, rồi dừng lại trên gương mặt tôi.
Dưới ánh đèn sáng trưng, tôi ngồi đó đầy khó xử, đau đớn và chua xót trong lòng ùa đến, mắt nóng bừng, suýt nữa đã rơi lệ.