Năm ta bốn tuổi, thầy bói đoán mệnh nói ta khắc phụ mẫu.
Phụ mẫu liền đem ta gửi lên thôn trang, mười năm trời không một lần ghé thăm sống chết cũng chẳng đoái hoài.
Mười bốn tuổi bị đón về nhà để xuất giá.
Tỷ tỷ cười mỉa: “Đồ ngốc gả cho quỷ bệnh, đúng là một đôi trời sinh.”
Phụ mẫu lạnh nhạt: “Nếu không phải hôn sự này không thể từ hôn, tỷ tỷ ngươi lại sắp được gả vào nhà quyền quý thì đến giày ngươi còn không xứng xách.”
“Nữ nhi xuất giá như bát nước hắt đi, từ nay về sau, không có chuyện gì thì đừng về nữa.”
Chỉ có hắn nắm lấy tay ta dạy ta viết nên tên của chính mình.
Viết rằng: “Nữ tử cũng cần tự tôn, tự trọng, không ngừng vươn lên, mạnh mẽ tiến về phía trước.”