Du Vãn - Cố Thừa Ngôn

Chương 4



◇07

Lần đầu ta gặp Nhị thẩm, bà vốn chỉ đến thay mặt Vương phu nhân, tìm cớ ứng phó qua loa.

Nói gì mà thân thể không được khỏe… Ta chỉ khẽ cười, ngoan ngoãn nhìn bà.

“…”

Nhị thẩm nhìn ta một lúc, rồi thở dài: “Gả đi rồi, là tốt.”

Phải, gả đi rồi là tốt.

Cố tam công tử từng nói sẽ dạy ta đọc sách, học chữ. Dù đến cuối cùng có không qua khỏi, cũng sẽ lo cho ta đường lui yên ổn.

Sau khi gả đi, ta không còn là người Vương gia, không còn liên quan gì đến Vương phủ nữa.

Của hồi môn của ta không nhiều, nhưng với một người chưa từng biết sự đời như ta, vậy là đã đủ.

Nhị thẩm lật xem danh sách của hồi môn, rồi lại im lặng thật lâu.

“Nhị thẩm, có điều gì không ổn sao?”

“Là… mẫu thân ngươi…”

Ta không biết chữ, cũng chẳng hiểu mấy con số trong đó.

“Dù sao sau này ngươi cũng sẽ biết, ta không giấu ngươi. Ngoài những gì Cố gia đưa sính lễ để ngươi chuẩn bị, những thứ còn lại đều là đồ tùy tiện, giá rẻ.”

“Không sao đâu. Phu nhân cũng từng nói rồi, sau khi ta gả đi, sẽ không liên quan gì nữa. Chuyện bánh bao thịt đánh chó ấy mà, chẳng ai muốn làm cả.”

“…”

Bà ta năm xưa không ra tay bóp c.h.ế.t ta lúc mới sinh, đã là trời cao mở lòng rồi. Sau này chỉ là người qua đường, cần gì phải mang theo oán hận làm chi?

Của hồi môn lần này còn bao gồm vài nha hoàn, nhưng đều là người mới mua, chưa được dạy dỗ gì nhiều, càng không hiểu quy củ.

Nhị thẩm mặt sa sầm lại: “Du Vãn, để ta dẫn ngươi xem qua phòng hồi môn.”

“Nhị thẩm, ta không có thôn trang, cũng không có cửa hàng, tiền bạc trong tay cũng chẳng nhiều, không thể nuôi nhiều người. Mấy người kia, phu nhân cũng không giao giấy bán thân cho ta, sau khi ta gả đến Cố gia, họ sẽ bị đưa trở lại.”

“Nhị thẩm, ta chỉ lưu luyến nhất là Tứ Nguyệt. Nếu người có thể giúp ta xin được giấy bán thân của nàng, ta nhất định khắc ghi đại ân đại đức.”

Nhị thẩm đã giúp ta lấy được giấy bán thân của Tứ Nguyệt, còn đưa thêm bốn nha hoàn và hai bà tử nữa.

Ngày xuất giá, của hồi môn ta không nhiều, các tỷ muội trong nhà cũng đứng cách ta rất xa. Vương phu nhân không cho ta thôn trang, cửa hàng hay bạc áp rương.

Vương lão gia và hai vị công tử nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Ta không gọi họ, cũng chẳng mong họ gọi ta.

Chỉ có Nhị thẩm lén đưa ta một tờ ngân phiếu ngàn lượng, bảo ta giữ lấy phòng khi khẩn cấp.

Ngày xuất giá, chẳng có huynh trưởng cõng ta ra cửa.

Cố Thừa Ngôn đích thân đến đón tân nương, nhưng vì chân không tiện, cũng không thể cõng ta.

Ta được miễn phần lễ “phụ huấn, mẫu huấn”.

Lúc bái biệt phụ mẫu, họ chỉ nói vài câu khô khốc rồi để ta lên đường.

Là hỉ bà cõng ta ra cửa. Đến cổng lớn, có người hét lớn một tiếng.

Là giọng của A huynh.

Ta muốn vén khăn voan lên để nhìn xem có phải chỉ mình a huynh đến hay còn cả bà v.ú nữa?

Nhưng hỉ bà đã giữ c.h.ặ.t t.a.y ta, nhét ta vào kiệu hoa.

Tiếng pháo, tiếng kèn náo nhiệt bên ngoài vang rền, A huynh lại hét lên hai tiếng nữa.

Là ám hiệu giữa ta và huynh.

Ta suýt nữa không kìm được mà bật khóc.

“…”

Ta cũng muốn đáp lại hai tiếng, nhưng nghĩ đến mình là tân nương tử, không thể làm chuyện khiến người chê cười.

Dù rằng ta vốn dĩ… đã là một trò cười.

Nhưng ta không để tâm bị gọi là trò cười.

Bởi vì cái “trò cười” này, không phải do ta tự gây ra — ta không sai. Là Vương gia bạc tình, là họ sai.

Nhưng một khi bước chân ra khỏi cửa Vương phủ, ta là người Cố gia, là tức phụ của Cố Thừa Ngôn. Ta không thể để hắn bị mất mặt.

Kiệu hoa lắc lư nghiêng ngả. Đến Cố phủ, tiếng pháo, tiếng nhạc vẫn vang mãi không dứt.

Hỉ bà đỡ ta xuống kiệu, nắm lấy dải lụa đỏ, dẫn ta bước qua chậu than, từng bước từng bước đi vào.

Sau đó là lễ thành hôn.

“Nhất bái thiên địa—

Nhị bái cao đường—

Phu thê giao bái—

Nghi lễ hoàn tất, đưa vào hỉ phòng.”

Cố Thừa Ngôn dắt ta đi được vài bước, rồi ngồi xuống xe lăn.

Ta nghe thấy tiếng thở dốc nhọc nhằn của hắn.

Ở Cố phủ, gọi là Tam công tử, gọi là phu quân, gọi là Tam gia — ta chọn gọi hắn là “Tam gia”.

“Tam gia, chàng ổn chứ?”

“Không sao.”

Ta không ngờ, hắn còn chuẩn bị riêng cho ta một kiệu nâng — bốn bà tử nâng ta đi thẳng vào tân phòng.

Sau này, ta từng hỏi vì sao hắn lại làm vậy.

Hắn chỉ đáp: “Ta ngồi xe lăn vì đau, chứ không phải lười. Đã vậy, dựa vào đâu để bắt nàng phải chịu thiệt?”

Nhưng ta biết — hắn không lười.

Hắn chỉ đau.

Dù vậy, hắn vẫn đón ta một cách đàng hoàng, rước ta về Cố phủ làm chính thê.

◇08

Bởi vì sức khỏe của Cố Thừa Ngôn không tốt, nên không ai tới náo động phòng.

Cũng không để ta phải một mình ngồi chờ quá lâu.

Về lại phòng tân hôn, hắn liền cho vén khăn voan, để Tứ Nguyệt giúp ta tháo mũ phượng.

Chiếc mũ phượng ấy là do chính Cố Thừa Ngôn đưa tới trước, lúc nhận được, ta sững người vì quá đỗi xinh đẹp — đêm đó còn ôm nó ngủ mấy lần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bộ hỉ phục là do Vương gia chuẩn bị, ta liền bảo Tứ Nguyệt cẩn thận cất vào trong rương, sau này cũng không muốn nhìn lại nữa.

Thay sang y phục nhẹ nhàng, ta hơi rụt rè ngồi bên cạnh Cố Thừa Ngôn, nhỏ giọng nói:

 “A huynh ta cũng tới kinh thành rồi.”

“Ừm?”

“Người lúc nãy hét lên hai tiếng đó, là huynh ấy.”

Ta gật đầu.

Cố Thừa Ngôn liền gọi người đến, bảo họ ra cổng lớn xem có thấy người quen không, nếu có thì mời vào dự tiệc luôn.

“Chỉ tiếc là không thể sắp xếp cho a huynh ngồi ở bàn chính.”

“Không sao, chỉ cần a huynh có thể bước vào Cố phủ, ăn tiệc cưới của ta, vậy là ta đã vui lắm rồi.”

Tất nhiên… nếu có thể gặp được mặt, thì càng tốt.

Nhưng ta cũng không dám mơ xa như vậy.

Ăn xong, Cố Thừa Ngôn nói: “Viện này từ nay là chỗ của nàng ở. Ta ở sân phía trước, cách đây một vườn hoa. Nếu có việc gì, cứ gọi người đến báo, hoặc tự qua cũng được. Chuyện học chữ, vài ngày nữa ta sẽ sắp xếp cho bắt đầu.”

Ta gật đầu liên tục, chính ta cũng cảm nhận được ánh mắt mình như phát sáng.

Cười đến ngốc nghếch: “Tam gia, cảm ơn chàng.”

Đêm đó, Cố Thừa Ngôn không ngủ lại cùng ta, ta ngủ một mình.

Phòng tân hôn rộng rãi, sáng sủa, đồ vật bài trí rất tinh xảo, khắp nơi đều thể hiện sự chăm chút và tinh tế.

Chăn đệm mềm mại, thơm tho, mang theo một mùi hương thanh nhẹ.

Mấy nha hoàn, bà tử ta mang đến từ Vương phủ không dùng được nữa. Cố Thừa Ngôn liền phái người của mình đến — một bà v.ú thật sự rất lợi hại.

Cái lợi hại ấy không phải là hung dữ với ta, mà là cực kỳ nghiêm khắc với hạ nhân, còn đối với ta thì cung kính, lễ phép.

“Nếu phu nhân mệt thì nghỉ sớm một chút. Nếu chưa mệt, có thể xem thư. Hôm nay không ra khỏi cửa là được.”

Ta làm gì biết chữ mà đọc sách?

Ta liền hỏi: “Chưa biết bà nên xưng hô thế nào ạ?”

“Lão nô họ Triệu, là bà v.ú của Tam thiếu gia.”

“Vậy ta gọi là bà v.ú Triệu được không?”

Bà v.ú Triệu cười đến nheo cả mắt: “Phu nhân nâng đỡ, là phúc của nô tỳ.”

Bà là người Cố Thừa Ngôn phái tới chăm sóc ta, cũng là để hỗ trợ ta — ta không thể làm khó bà, cũng chẳng dại gì tự gây phiền cho mình.

May mà bà cũng không cố bày vẽ dạy quy củ, nên ngày đầu tiên ta ở Cố phủ, rất dễ chịu và vui vẻ. Đêm đó cũng ngủ một giấc thật ngọt ngào.

Còn chuyện chưa viên phòng, ta không để trong lòng.

Dù sao ta vẫn còn nhỏ mà.

Ngày hôm sau là nghi thức kính trà.

Vì biết của hồi môn của ta chẳng ra sao, ta cũng không có thứ gì đáng lấy ra làm quà biếu. Mọi thứ đều do Cố Thừa Ngôn chuẩn bị.

Bà v.ú Triệu dạy ta kỹ càng từng chút một: ai nên tặng gì, nên nói gì, chỉ cần làm theo đúng trình tự là ổn.

Nghi thức kính trà và nhận người nhà diễn ra suôn sẻ.

Người trong Cố gia đông, nhưng ai cũng hiền lành, không ai gây khó dễ, còn chúc ta và Cố Thừa Ngôn sống hòa thuận.

Phụ mẫu dặn rằng: ngày mùng Một và ngày Rằm nhớ tới thỉnh an, ngày thường có thể ở viện mình nghỉ ngơi, ra vườn dạo chơi — tùy ý, không cần quá câu nệ.

Nếu có việc gì cần, sẽ có người đến báo. 

Trên đường về lại sân, ta nhìn Cố Thừa Ngôn cười tươi.

Hắn cũng cười hiền hậu: “Sao vậy? Vui thế?”

Ta gật đầu thật mạnh.

“Còn điều khiến nàng vui hơn nữa đấy.”

Ta nhướng mày, nghĩ thầm chắc là sắp bắt đầu dạy ta học chữ?

Ai ngờ, vừa bước vào vườn, ta đã thấy A huynh.

“A huynh!”

Ta chạy ào đến, định nhào vào lòng a huynh.

A huynh giơ tay đỡ lấy trán ta.

“A huynh!” Ta dậm chân không chịu.

A huynh bật cười: “Gả cho người ta rồi mà vẫn là con nít.”

“Dù có bảy tám chục tuổi, trước mặt a huynh, muội vẫn là con nít!”

“Mồm miệng lanh lẹ, nói không lại muội rồi.”

Trong mắt a huynh toàn là ý cười và sự yêu thương. Huynh ấy thu tay lại, lấy ra một túi tiền đưa ta.

“Đây là của hồi môn mẫu thân và tẩu tẩu chuẩn bị cho muội.”

Ta cười nhận lấy, mở ra xem — là bạc.

Giờ ta không còn thiếu bạc.

Nhưng ta cũng không vội đưa lại cho a huynh, ta nghĩ sẽ đổi thành thứ khác rồi nhờ a huynh mang về cho bà v.ú và tẩu tẩu.

Ta quay lại nhìn Cố Thừa Ngôn.

Trong mắt hắn là sự dịu dàng, đầy bao dung: “Du Vãn, mời A huynh ở lại ăn cơm nhé. Dọn tiệc ở đại sảnh sân ta, được không?”

Ta mừng rỡ, cảm ơn hắn liên tục.

Nắm lấy tay áo A huynh, ta nhỏ giọng hỏi: “Trong nhà vẫn ổn chứ? Bà v.ú thế nào? Sao huynh tới được? Ở lại mấy ngày? Khi nào về? Bao giờ lại tới nữa?”

“Nhiều câu hỏi thế, biết trả lời cái nào trước?”

“Cứ theo thứ tự, không được sót câu nào!”

“Đúng là bá đạo.”

A huynh vừa nói vừa định đưa tay véo mũi ta.

Nhưng tay dừng lại giữa không trung, chỉ khẽ xoa đầu ta.

Ở Vương phủ, ta chịu đủ mọi ấm ức.

Mà giờ, huynh vẫn đối xử với ta dịu dàng như thuở ban đầu.

Mũi ta bỗng cay xè, suýt nữa thì rơi nước mắt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com