Về nhà chưa đầy nửa tháng, Tứ Nguyệt đã thay ta lĩnh được năm lượng bạc tiền lương.
Ta ôm bạc cười rạng rỡ trong lòng.
Nếu ta ăn mặc tằn tiện, một năm có thể tiết kiệm được khoảng sáu mươi lượng, vậy là có thể mua được vài mẫu ruộng nhỏ ở nông thôn, sửa sang lại nhà cửa.
Tới lúc đó tìm cách nhờ người thân mang đi giúp a huynh đặt mua trước, phòng một ngày nào đó ta không nơi nương tựa, thì vẫn còn có một nơi dung thân tránh khỏi cảnh phiêu bạt không nhà, không cửa, chẳng biết về đâu.
Tứ Nguyệt bảo ta lấy ra một hai lượng để thưởng cho đám hạ nhân.
“?”
Ta nhìn nàng, nàng lặng lẽ chờ đợi.
“Là thưởng cho các ngươi sao?”
Tứ Nguyệt lắc đầu: “Không phải cho bọn nô tỳ, mà là cho những người ngoài Đồng Uyển. Như người trong phòng bếp, nhà kho, phòng kế toán, những người bên cạnh phu nhân…”
Tứ Nguyệt vừa nói, vừa nhìn ta với ánh mắt đầy thương hại.
Ta hiểu vì sao nàng lại như vậy.
Ta không được sủng ái, đương nhiên phải dè dặt khéo léo, nếu không cơm sẽ bị ăn bớt, nước ấm cũng không đến lượt, hoặc là chẳng có luôn, đồ cấp hàng tháng có khi không được phát, hoặc là bị đổi thành đồ hỏng.
Những kẻ ở nơi này luôn trọng kẻ sang, khinh kẻ hèn. Ta không đủ thế lực để đắc tội họ.
Chỉ có thể cắn răng đau lòng lấy ra một hai lượng đưa cho Tứ Nguyệt.
Tứ Nguyệt cầm bạc đi ra ngoài.
Còn một tiểu nha hoàn khác, hiếm khi đến gặp ta, nàng đi đâu làm gì ta cũng chẳng quan tâm.
Bà tử họ Hoàng, ngoài việc làm việc, thì chưa từng trò chuyện gì với ta.
Người duy nhất ta có thể dựa vào chỉ có Tứ Nguyệt. Nàng rất tháo vát. Tay nghề may vá tốt, việc vặt trong sinh hoạt cũng được nàng lo chu toàn. Cơm ba bữa chưa từng thiếu, trái cây, bánh ngọt có thì ta ăn, không có cũng chẳng đòi hỏi.
Chỉ là… quá đỗi buồn tẻ.
Ở quê ta còn có thể trồng hoa trồng cỏ trong sân, đến phủ Vương gia rồi, cái gì cũng không được làm.
Ta từng nghĩ sẽ làm quen với các tỷ muội, nhưng mỗi khi thấy ta, họ lại vội tránh đi, thậm chí đóng cửa phòng ngay trước mặt ta.
Ta hiểu, họ khinh thường ta, cũng sợ ta “khắc người”.
Ta biết mình không được ai ưa thích, vì vậy cũng không ra khỏi cửa. Mỗi ngày chỉ ngồi nhìn cây trà, trò chuyện với nó, lau lá cho nó, nhìn nó ngày càng tươi tốt, cành lá xanh mượt, ta lại thấy vui.
Một hôm, Đan Họa dẫn người tới, mang theo y phục, trang sức.
Ta biết ngay, phụ mẫu gọi ta về là có chuyện cần dùng đến ta.
“Phu nhân dạo này bận, nên nhất thời quên mất tiểu thư…”
Đan Họa nói rất nhiều, ta chỉ nhẹ nhàng gật đầu, biểu thị mình đã hiểu.
“… Ngày mai tiểu thư dậy sớm một chút, trang điểm chỉnh tề, đến lúc đó nô tỳ lại tới đón ngài.”
“Ừm.”
Ta nhìn bộ cẩm y hoa lệ ấy, sững người.
Tứ Nguyệt do dự hồi lâu mới nói: “Nô tỳ nghe được tin, phu nhân đón người về là để thay đại tiểu thư gả vào Cố gia.”
“…”
Ta nhìn nàng.
Tứ Nguyệt nói tiếp: “Hôn ước của đại tiểu thư vốn là với tam công tử Cố gia, người từng là long chương phượng tư, văn tài xuất chúng, liên tiếp trúng tam nguyên, được Hoàng thượng đích thân phong làm Trạng nguyên. Nhưng hai năm trước, trong buổi săn mùa đông, vì cứu giá mà bị thương trúng độc, hiện tại thân thể yếu nhược, đi lại không thuận, ra ngoài cũng phải ngồi xe lăn.”
“Sau chuyện ấy, Cố gia vẫn đến hỏi cưới, nhưng đại tiểu thư sống c.h.ế.t không chịu. Cố gia nói sẽ hủy hôn, lão gia và phu nhân không nỡ mất mối thông gia này, nên mới đón người về để thay thế.”
Trạng nguyên sao…
Ta ngơ ngác hỏi: “Sao lại là ta? Những tỷ muội khác thì sao? Họ không được à?”
“Người là con chính thất, còn họ…”
Nghe đến đó, ta đã hiểu.
Tỷ tỷ ruột không muốn gả cho tam công tử bệnh tật yếu ớt có thể mất mạng bất kỳ lúc nào. Phụ mẫu lại tiếc không muốn bỏ mối liên hệ với Cố gia, đành phải đón ta – đứa bị bỏ rơi nhiều năm – về để thay thế.
Nếu không phải vì chuyện này, họ căn bản sẽ không nhớ đến ta.
Ta còn chưa kịp gặp tam công tử, đích tỷ đã cho người gọi ta đến.
Nàng ta lạnh lùng nói: “Ngươi biết chữ không? Cầm, kỳ, thư, họa thế nào?”
Ta lắc đầu.
Nàng ta hừ lạnh: “Ngay cả Tam Tự Kinh cũng không biết?”
“Ừm.”
Sắc mặt nàng ta tối sầm: “Giơ tay ra.”
Ta ngơ ngác đưa tay ra.
Nàng ta cầm thước đánh mạnh vào lòng bàn tay ta.
“Bốp!”
Đau quá.
Ta lập tức bật khóc.
Dù ở nông thôn bị hạn chế tự do, bà v.ú vẫn luôn yêu thương ta, chưa từng đánh mắng ta như thế.
Huống gì giờ bị đánh mà chẳng rõ vì sao.
“Giơ tay ra.”
Ta vừa xoa tay, vừa không chịu làm theo. Nàng ta giận dữ quát: “Giơ ra! Ngay cả Tam Tự Kinh cũng không thuộc, ta không đánh ngươi thì đánh ai?”
Nàng ta mắng ta vô dụng, ngay cả Tam Tự Kinh cũng không thuộc, ta nhận.
Nhưng vì vậy mà đánh ta, ta không cam tâm.
“Tại sao ta lại không thuộc Tam Tự Kinh? Không phải vì phụ mẫu đem ta bỏ ở quê, không ai dạy ta sao? Nếu có người dạy, ta nhất định sẽ thuộc.”
Vậy thì, dựa vào đâu mà đánh ta?
◇04
“Ngỗ nghịch! Dám nói chuyện kiểu đó với ta!”
Nàng ta tức giận vươn tay định túm lấy ta, ta liền đẩy nàng ta ra rồi chạy thẳng ra ngoài.
“Bắt lấy nó, mau bắt lấy nó cho ta!”
Ta cắm đầu bỏ chạy, như thể sau lưng có quỷ đuổi theo.
Ta không sợ chuyện bị làm ầm lên, vì ta vốn dĩ chẳng có gì sai.
Ta muốn làm đứa “khắc phụ khắc mẫu” sao? Ta cầu xin họ sinh ta ra sao? Khi họ sinh ta, họ có từng hỏi ta có đồng ý làm con của họ không?
Việc ta không thuộc Tam Tự Kinh, đó đâu phải lỗi của ta.
Ở cái thôn nhỏ kia, ta đã ngoan ngoãn lắm rồi.
“Vương Du Vãn, ngươi cứ chờ đó cho ta!”
Tiếng thét chói tai của Vương Du Hân vang lên từ cái viện rộng lớn, lộng lẫy kia.
Chói tai đến cực điểm.
Cái gì mà tiểu thư khuê các, con nhà gia giáo, chẳng qua cũng chỉ đến thế.
Ta một hơi chạy về Đồng Uyển, Tứ Nguyệt đang lo lắng đi đi lại lại ở cửa, vừa thấy ta liền chạy tới. Nhìn thấy mặt ta đầy nước mắt, nàng sốt ruột hỏi: “Tiểu thư…”
Ta chỉ liếc nhìn nàng một cái, nước mắt oan ức lại càng trào ra không ngừng.
“Chúng ta vào trong trước đã.”
Tứ Nguyệt đỡ ta vào viện nhỏ, thấy tay ta sưng lên, khẽ hỏi: “Đại tiểu thư đánh người? Vì sao lại đánh người?”
“Nàng bắt ta đọc Tam Tự Kinh, mà ta thì không biết…”
“…”
Mặt Tứ Nguyệt co giật mấy lần, khẽ lẩm bẩm.
“Chính nàng ta sợ phải gả cho tam công tử Cố gia rồi phải thủ tiết cả đời, lại đem cơn giận đổ lên người người.”
Tứ Nguyệt vừa nói vậy, ta liền hiểu lý do vì sao Vương Du Hân cố tình kiếm cớ như vậy.
Ta ghét nàng ta.
Tứ Nguyệt nghĩ cách đi lấy ít đá lạnh để ta chườm tay, nhưng càng chườm càng sưng.
“Tiểu thư…”
“Giờ không đau mấy nữa rồi.”
Ta nói dối Tứ Nguyệt, thật ra vẫn đau đến mức muốn chết.
Tối hôm đó, vì tay đau mà ta ngủ không yên, cả người nóng bừng khó chịu.
“Tứ Nguyệt, ta muốn uống nước…”
Tứ Nguyệt mơ màng mang nước đến cho ta, vừa sờ vào người ta đã giật mình: “Tiểu thư, người sốt rồi!”
“Nô tỳ đi tìm đại phu.”
Ta không giữ nổi nàng.
Nhưng rõ ràng, nàng cũng không mời được đại phu về.
Vì vậy khi Tứ Nguyệt trở lại, nàng cúi đầu ủ rũ.
“Tiểu thư, nô tỳ xin lỗi…”
“Không sao đâu, Tứ Nguyệt. Chỉ hơi nóng người chút thôi, ngủ một giấc sẽ khỏe lại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tứ Nguyệt lấy khăn nhúng nước lạnh, đắp lên trán ta, thay khăn liên tục.
Ta ngủ chập chờn, mơ hồ gọi: “Vú ơi…”
Nếu được chọn, ta tình nguyện ở lại thôn trang cùng bà vú.
Bà thương ta, a huynh cũng yêu chiều ta.
Còn hơn trở lại cái phủ Vương gia này gấp trăm, ngàn lần.
Chỉ tiếc, ta đâu có quyền lựa chọn.
Đến cả phản kháng, ta cũng không có tư cách.
Trời sáng rồi, người ta vã đầy mồ hôi, cảm giác như khỏe lại được chút.
Chỉ là tay vẫn còn sưng, có vết bầm nhạt.
Ta nói với Tứ Nguyệt rằng ta muốn ăn cháo, nàng đồng ý. Vì vậy bữa sáng hôm nay có thêm cháo trắng và một đĩa dưa muối.
Ăn sáng xong, Đan Họa đã tới.
Thấy ta vẫn chưa thay đồ, chưa trang điểm, sắc mặt nàng ta có chút khó coi.
“Nhị tiểu thư, lại đây, để nô tỳ búi tóc cho người thật đẹp.”
Ta không nhúc nhích. Tứ Nguyệt khẽ đẩy ta một cái.
“…”
Ta nhẹ giọng thở dài.
Ta biết nếu ta cứng đầu, có thể ta sẽ không sao, nhưng Tứ Nguyệt chắc chắn sẽ bị vạ lây.
Thế là ta đứng dậy, đi đến ngồi xuống.
Đan Họa búi cho ta kiểu tóc chẳng hợp với tuổi, mặt ta vẫn còn nét trẻ con, không nâng nổi kiểu tóc hay cây trâm rườm rà kia.
Nàng ta cố gắng giả bộ khen vài câu, rồi cũng nói không nổi nữa.
“Nhị tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Ta bị đưa đến tiền viện, nhưng không được vào đại sảnh, mà phải ngồi chờ trong một gian sương phòng nhỏ, chờ khi nào có người ra gọi thì mới được phép vào.
Đan Họa nhiều lần ra cửa nhìn quanh.
Tứ Nguyệt không ngừng chỉnh lại tóc tai, áo quần cho ta.
Nàng rất căng thẳng, cũng rất lo lắng, nhiều lần muốn nói rồi lại thôi.
Ta biết nàng muốn nói gì: áo không vừa người, trâm cài không hợp.
Nhưng ta có quyền chọn đâu?
Từ lúc ta trở về, phụ thân, huynh trưởng chưa từng gặp ta. Mẫu thân thì mới nhìn mặt một lần. Đích tỷ gặp hai lần: một lần khinh thường ta, một lần là cố tình làm nhục và đánh ta.
Đôi lúc ta cũng tự hỏi: Tại sao ta lại phải nghe lời họ? Để họ muốn làm gì thì làm?
Nhưng mà… ta còn có thể làm gì được?
“Nhị tiểu thư, lão gia và phu nhân mời ngài vào.”
Ta đứng dậy, chậm rãi bước đi.
Tiếng cười trong sảnh mỗi lúc một gần, vang đến mức khiến tai ta như muốn nổ tung.
Ta xuất hiện ngoài đại sảnh, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.
Ai nấy đều chẳng nể nang gì mà nhìn ta từ đầu đến chân, rồi thì thầm to nhỏ, chê bai xoi mói.
“Tam ca, mau nhìn kìa…”
Ta theo tiếng nhìn sang, lập tức thấy tam công tử Cố Thừa Ngôn đang ngồi trên xe lăn.
Hắn cũng nhìn ta.
Ánh mắt… ôn hoà, thiện ý, thậm chí có cả thương xót và không đành lòng.
Đầu óc ta trở nên trống rỗng.
Rồi nghe tiếng mẫu thân ta vang lên: “Đứa nhỏ này, đứng đó làm gì? Mau đến chào hỏi các trưởng bối đi.”
Ta ngơ ngẩn tiến lên hành lễ.
Không gọi nổi một tiếng phụ, mẫu.
Ta bắt gặp ánh mắt phụ mẫu – trong đó thoáng qua sự chán ghét.
Vài vị trưởng bối Cố gia, ai nấy đều nhíu mày.
Chỉ nói miễn lễ, miễn lễ.
Rõ ràng là không ưa ta.
“Vương nhị cô nương.”
Là tiếng của tam công tử Cố gia.
Ta nhìn về phía hắn.
Hắn dịu dàng hỏi: “Ta có thể nói chuyện riêng với nàng một lát không?”
Ta không biết.
Ta có quyền lựa chọn sao?
Mẫu thân ta cười cười nói: “Đan Họa, ngươi đưa hiền chất và nhị tiểu thư ra đình ngồi một lát, giờ hoa đang nở rộ, ngắm hoa uống trà cũng rất thú vị.”
Một tiểu công tử mặc cẩm y đẩy xe cho Cố tam công tử, thi thoảng lại liếc nhìn ta.
Hắn ta khẽ nói với Cố tam công tử: “Trông còn nhỏ quá. Tam ca, huynh thật sự muốn cưới nàng à?”
Cố tam công tử không trả lời.
Tới đình rồi, bọn họ đều rời đi xa.
Trong đình chỉ còn ta và hắn.
Hắn mời ta ngồi.
Ta liền ngồi xuống.
Hắn không hỏi gì, ta cũng không lên tiếng.
“Y phục này là mới sao?”
Ta gật đầu.
“Hôm qua mẫu thân cho Đan Họa mang tới.”
Hắn cười.
Nụ cười rất đẹp.
“Cô nương mấy tuổi rồi?”
“Ba tháng nữa là tròn mười bốn. Còn ngươi?”
“Ta đã cập quan hai năm rồi.”
Là mấy tuổi nhỉ? Ta nghĩ mãi không ra.
“Hai mươi hai.”
“À…” Ta gật đầu.
Lớn hơn ta tám tuổi, bằng tuổi đại ca ta.
“Cô nương sống ở thôn trang từ nhỏ?”
Ta gật đầu.
“Biết chữ không?”
Ta lắc đầu.
Nghĩ đến hôm qua bị đánh sưng tay, ta khẽ hỏi: “Ngươi biết nhiều chữ không?”
“Nhiều hơn người thường một chút.”
“Vậy ngươi thuộc Tam Tự Kinh chứ?”
“Thuộc.”
“Ngươi có thể đọc cho ta nghe một đoạn không?”
“Tại sao?”
Ta ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Hôm qua đích tỷ gọi ta đến, bắt ta đọc Tam Tự Kinh, ta không thuộc, nàng liền dùng thước đánh sưng tay ta.”
Ta đưa tay ra cho hắn xem.
Bàn tay trắng nõn, vết sưng và bầm rất rõ ràng.
“Ngươi đọc cho ta nghe, ta sẽ cố nhớ kỹ. Lần sau nếu nàng hỏi nữa, ta có thể đọc được, nàng sẽ không đánh ta nữa.”
Thật ra… đó không phải lý do chính.
Ta chỉ muốn để vị tam công tử này biết, đích tỷ ta thật sự không tốt.
Tứ Nguyệt nói hắn là người rất tốt, nếu thật sự tốt, thì đích tỷ ta không xứng với hắn.
“Ở thôn trang không có phu tử dạy cô nương đọc à?”
Ta lắc đầu.
“Chỉ có bà v.ú và bà tử trông coi ta, họ đều không biết chữ.”
Ta ngập ngừng, rồi nghiêm túc hỏi: “Ngươi tới là để xem mắt ta sao? Muốn cưới ta thật sao? Nhưng ta… vẫn chưa cập kê…”
Ta còn nhỏ.
Bà v.ú từng nói, chưa cập kê vẫn là trẻ con.
Chỉ khi cập kê rồi mới là cô nương lớn, mới có thể bàn chuyện thành thân.