Du Vãn - Cố Thừa Ngôn

Chương 11



◇22

 

Trước kia, hắn vẫn luôn để tâm.

 

Để tâm đến sự thay đổi của phụ mẫu và huynh trưởng, từ lúc bắt đầu đau lòng, đến lúc c.h.ế.t lặng, rồi sau cùng là từ bỏ.

 

Khó trách hắn lại muốn cùng ta phiêu bạt, đồng ý cưới ta. Hắn cứu ta, cũng là đang cứu chính mình.

 

Ta ôm chặt lấy eo hắn, nức nở nói: “Tam gia, ta mãi mãi sẽ ở bên chàng.”

 

“Đừng khóc.”

 

“Ta không khóc.”

 

“Ừ, Du Vãn của ta không khóc.”

 

Cố Thừa Ngôn nhẹ nhàng vỗ vai ta, an ủi. Ta hít hít mũi, dụi dụi vào áo hắn, rồi mới kìm được nước mắt.

 

“Tam gia, chúng ta trở về đọc sách tiếp đi. Chuyện không vui thì đừng nghĩ tới nữa. Những kẻ mù mắt đó, sẽ có một ngày, tam gia của chúng ta nhất định sẽ lại vang danh thiên hạ, vẻ vang quay về, đập tan mặt mũi bọn họ.”

 

“Du Vãn có chí khí tốt.”

 

Cố phu nhân xử lý chuyện này ra sao?



Bà cho vàng bạc, châu báu, cửa hàng, khế đất, khế ước, ngay trước mặt người Cố gia.

 

"Chỉ vì tranh đoạt đồ vật mà nháo đến mức này, ta vốn tưởng tức phụ hẳn đã sớm minh bạch.

 

Lão đại à, con cũng chớ cho rằng mình là trưởng tử mà không được thừa hưởng phần lớn hồi môn từ thân mẫu thì ôm lòng ủy khuất. Tam đệ con vì cớ nào ra nông nỗi này? Khi xưa nó vì cứu con mà trúng tên ám tiễn, trúng độc bị thương, đến nay vẫn chưa lành.

 

Làm mẫu thân, ta tự xét mình đã cố gắng cân bằng đôi bề, tuy chẳng thể hoàn toàn chính công vô tư, nhưng tuyệt chẳng thiên lệch. Con hãy tự ngẫm xem những năm qua con hành xử thế nào? Con một lòng bảo vệ thê tử, nhưng nàng ta lại làm ra những chuyện gì? Lương tâm con chẳng lẽ bị chó ăn rồi sao?"

 

Đại ca Cố Thừa Ngôn lúc này quỳ rạp xuống đất, liên tục tự vả, miệng không ngớt: “Mẫu thân, là nhi tử sai rồi, là nhi tử bất hiếu!”

 

Ta bỗng cảm thấy mọi việc thật sự nhàm chán.

 

Bọn họ mở miệng thì nhận sai, nhưng tâm thì chẳng đổi thay.

 

Cố phu nhân mỗi lần đều như vậy — giận dữ rồi lại xoa dịu. Còn Cố Thừa Ngôn, hắn đâu phải tiểu hài tử, sao có thể vì một tiếng trách mắng của phụ mẫu mà lập tức tha thứ?

 

Hắn là người đã trưởng thành rồi.

 

Cố phu nhân muốn gì, ta không nhìn ra nhưng hắn chắc chắn hiểu. Huống chi Cố lão gia từ đầu đến cuối không mở miệng.

 

Họ tự nhận là thương yêu nhi tử nhỏ, nhưng lại tiếc không muốn buông bỏ trưởng tử – người sẽ gánh vác gia tộc sau này – và cả đại tẩu ngốc nghếch ấy.



Muốn cả hai.

 

Vì thế Cố Thừa Ngôn chỉ nắm tay ta, lặng lẽ rời đi. Mặc kệ họ đánh mắng ra sao, hắn không muốn quản nữa.

 

“Mẫu thân cho mấy thứ kia, chúng ta có lấy không?”

 

“Lấy chứ, sao lại không. Cầm lấy để sau này ra ngoài sống sung sướng, không phải tiết kiệm kham khổ. Chúng ta không cần, người khác sẽ hưởng.”

 

Ta gật đầu mạnh: “Ta cũng nghĩ thế.”

 

Sáng sớm mười sáu tháng tám, chúng ta thu dọn xong hành lý, lễ phép đến từ biệt phụ mẫu.

 

Cố phu nhân mắt sưng đỏ. Cố lão gia trông cũng tiều tụy, rõ ràng đêm qua không ngủ.

 

“Ra ngoài nhớ chăm sóc bản thân, thiếu tiền thì cứ gửi lời về. Thừa Ngôn, là lỗi của mẫu thân...” Cố phu nhân kéo tay hắn, suýt khóc.

 

“Mẫu thân, phụ thân, ta và Du Vãn ra ngoài mới thấy yên lòng.”

 

“Vậy sinh nhật con thì sao?”

 

“Đến lúc đó bảo Du Vãn nấu cho ta bát mì trường thọ là được. Giờ nàng cũng nấu ăn khá lên rồi.”

 

Ta biết ta nấu ăn rất tệ, bánh bao, màn thầu cũng không làm ra hồn, sủi cảo thì méo mó, gia vị thì lộn xộn. Nhưng Cố Thừa Ngôn nói vậy, ta cũng phối hợp: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho phu quân.”

 

Ta biết sinh nhật hắn là tháng tám, ta rất sẵn lòng tổ chức cho hắn. Ban đầu ta lo hắn trở về từ Cố gia sẽ buồn, nhưng ngược lại, hắn vui vẻ vẽ tranh, làm thơ, kể chuyện, còn ngân nga tiểu khúc.

 

Lo lắng của ta thật dư thừa.

 

Thần y kia tầm 40–50 tuổi, không quá già cũng không trẻ, tới sớm hai ngày, mang theo vài gốc dược liệu trông lạ, có lá hơi úa.

 

“Ta đem chúng trồng thử đã.” Hắn muốn xem ta trồng thế nào.

 

Cũng đơn giản thôi. Ta lấy chậu, cho đất vào, đặt cây thuốc vào, phủ đất lên, tưới nước, đặt dưới tán cây.

 

“Vậy là xong?” Ta gật đầu: “Ừ, chắc hai ba ngày là khỏe lại.”

 

Hắn bắt mạch cho Cố Thừa Ngôn. Tay trái, tay phải đổi nhau, nhưng không nói rõ có chữa được không.

 

Hắn ta đột nhiên hỏi: “Cố phu nhân có muốn cùng ta về Điền Nam giúp ta trồng thuốc?”

 

Ta lắc đầu: “Phu quân ta ở đâu, ta ở đó.”

 

“Nếu ta có thể giải độc cho phu quân ngươi thì sao?”

 

Ta và Cố Thừa Ngôn nhìn nhau, vừa mừng vừa nghi ngờ. Ta không tin hắn ta lắm.

 

“Chỉ trồng vài cây thuốc đó chưa đủ. Muốn giải độc, phải chờ hoa nở, lấy phấn hoa làm thuốc dẫn. Nhưng loài hoa này khó trồng, khó thu hoạch. Nghe danh Cố phu nhân giỏi trồng, nên ta tới tận nơi xem. Nếu các ngươi đồng ý đi cùng ta đến Điền Nam, trong vòng một năm, chắc chắn có thể giải độc.”

 

Ta có động lòng không? Sao lại không? Nhưng ta vẫn nghi ngờ.

 

Cố Thừa Ngôn nói: “Chúng ta đi cùng ngươi.”

 

Ta kinh ngạc. Không suy nghĩ gì thêm sao?

 

“Du Vãn, chúng ta đi.”

 

Hắn đã nói vậy, ta còn lý do gì phản đối?

 

“Vậy chúng ta đi.”

 

Ta còn để thần y đi xem vườn dược thảo, xem có cây nào giúp giải độc cho hắn không.

 Hắn trịnh trọng nói: “Trong vườn này, thuốc giải đã đủ phối.”

 

Ta và Cố Thừa Ngôn nắm tay nhau chặt hơn, vừa mừng vừa xúc động.

 

“Ta sẽ điều chế lần thuốc đầu tiên cho Cố tam gia, đưa phương thuốc cho các ngươi, các ngươi đồng ý theo ta chứ?”

 

“Đương nhiên. Dù là tam gia hay ta, đã hứa thì nhất định làm, lời đã nói ra như đinh đóng cột. Ngươi cần cây thuốc nào, cứ lấy. Càng đi sớm càng tốt, càng sớm đến Điền Nam, ta càng sớm trồng thuốc để cứu phu nhân của ngươi.”

 

Giải độc cho Cố Thừa Ngôn là chuyện lớn. Đã chắc chắn có thể giải, thì đi sớm mấy ngày hay muộn mấy ngày có gì khác biệt?

 

“Trong sơn cốc của ta, thuốc nhiều nhưng hiếm lạ thì không bằng vườn này. Ta đành mặt dày mang ít về, đến lúc đó ngươi muốn gì cứ đến mà đào.”

 

Thần y vội đào thuốc, cái cần chế thì chế, không cần thì ném vào giỏ, chuẩn bị lên đường.

 

Cố Thừa Ngôn không báo Cố gia chuyện có thể giải độc, tránh để hy vọng rồi thất vọng. Ta dặn bà v.ú Triệu không được tiết lộ gì, đợi chúng ta về hãy nói.

 

Bà v.ú muốn cho A Huynh đi cùng, ta từ chối. Nhà cần một nam nhân đáng tin lo chuyện vặt.

 

Người đi cùng ngoài Thanh Việt, còn có vài thân tín của Cố Thừa Ngôn, hơn mười người, ai cũng võ nghệ không tầm thường.

 

Ta chỉ mang theo Tứ Nguyệt, vì ta tay chân đầy đủ, tự làm được, cần thì sau này thuê thêm.

 

Lần này ra đi, ngắn thì một hai năm, dài thì ba năm, không nói là để giải độc, nhưng vẫn cần lý do rời đi.



Ta để Thanh Việt về báo cho lão gia, phu nhân một tiếng.



Dù sao họ cũng không còn trông mong gì vào Cố Thừa Ngôn nữa.

 

Về phía Vương gia, ta nghĩ nên đi gặp nhị thẩm, người duy nhất ở đó từng đối xử với ta dịu dàng.



Ta không đến nhà bà, mà hẹn gặp ở trà lâu.

 

Bà cười hiền từ: “Thấy con sống tốt, nhị thẩm yên tâm rồi.”

 

Chúng ta trò chuyện đôi chút. Nhị thẩm nhắc đến Vương gia: “Vương Du Hân gả cho Tam hoàng tử làm trắc phi.”

 

Tam hoàng tử? Hóa ra "cao giá" là đi làm thiếp. Ngoài ý muốn thật.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Phụ thân con bị giáng chức, Vương gia gần đây sa sút, con có muốn về thăm không?”

 

“Nhị thẩm, con sẽ không quay lại. Con muốn rời đi, ngắn thì một hai năm, dài là ba năm. Bọn họ sinh con, chưa từng hỏi con có muốn làm con họ không. Đem con vứt về quê, mười năm không đoái hoài, chưa từng thật lòng thương yêu. Con đã gả theo ý họ, coi như trả nghĩa sinh thành. Từ đó, con và Vương gia không còn liên quan. Con học từ họ sự lạnh lùng tuyệt tình, nên nhị thẩm đừng khuyên nữa. Hôm nay gặp nhau, là để từ biệt. Chúc nhị thẩm bình an, vạn sự như ý.”

 

Nhị thẩm mắt đỏ hoe: “Du Vãn cũng phải thuận lợi, mọi sự như ý.”

 

Lời này, chạm đúng tim ta. Ta mong Cố Thừa Ngôn khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.

 

“Đa tạ nhị thẩm.”

 

Ngày rời đi, trời trong xanh, nắng ấm chan hòa.

Ta hỏi Cố Thừa Ngôn: “Trở về rồi lại đi, cảm giác như được tái sinh. Chàng thấy sao?”

 

“Ông trời không bạc đãi ta.”

 

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

 

“Giờ ta hiểu vì sao tổ phụ lúc xưa nhất định muốn ta cưới người của Vương gia, nhưng lại không cho vội, chờ thời cơ đến mới quyết. Ngày đó ta không hiểu, giờ ta hiểu rồi. Khó khăn lớn nhất là bản thân ta buông xuôi. Mệnh ta định sẵn có Du Vãn.”

 

Lời mật ngọt, nhưng ta lại thích.

 

◇23

 

Ta cũng không biết việc ta cùng Cố Thừa Ngôn rời đi mang ý nghĩa gì với Cố gia hay Vương gia. Nhưng với chúng ta, đó là hy vọng, là một sự bắt đầu mới.

 

Thế nhưng, lòng người hiểm ác, ta cùng Cố Thừa Ngôn đã bàn bạc trước, dọc đường sẽ mua thật nhiều đồ đạc số lượng lớn nhưng không đáng giá lắm mang theo tới Điền Nam, rồi thuê tiêu cục hộ tống.

 

Bên ngoài nói là hộ tống hàng đi buôn bán kiếm lời, nhưng thật ra là bảo vệ chúng ta.

 

Ta lén tìm gặp thủ lĩnh của hai tiêu cục ấy, nhắn họ rằng nếu có chuyện gì xảy ra, phải bảo vệ tam gia.

 

Ta không biết rằng Cố Thừa Ngôn cũng âm thầm làm điều tương tự — đi gặp riêng họ, dặn nếu có chuyện gì thì hãy bảo vệ ta, còn lén đưa thêm một khoản bạc.

 

Người ta thường nói đi cùng nhau dễ sinh mâu thuẫn, thế nhưng hai tiêu cục ấy lại hòa thuận lạ kỳ, không chỉ không đánh nhau, thậm chí còn chẳng cãi vã.

 

Thần y cùng đi với chúng ta một ngày thì không chịu nổi nữa, liền cáo từ: “Nhị vị cứ thong thả đi, lão phu xin đi trước một bước.”

 

Ta biết hắn ta lo cho thê tử của mình.

 

“Thần y, ngài cứ đi trước.”

 

Hắn ta rời đi, chúng ta mới có thể không cần đi theo lộ trình đã định.

 

Chúng ta đi đường vòng, ghé qua nhiều trấn khác nhau, bán số hàng mang theo, rồi đổi thành những món khác — không ngờ lại thật sự kiếm được bạc.

 

Chỗ bạc đó, ta cùng Cố Thừa Ngôn quyết định chia một nửa cho đám tiêu sư để cảm ơn họ đã đồng hành và vất vả đi đường vòng.

 

“Cảm ơn tam gia, chuyến này đi về có thể ăn Tết đàng hoàng rồi.”

 

“Ta sẽ mua cho mẫu thân một chiếc áo bông mới, với hai đôi giày bông.”

 

“Thế phần dư thì sao?” Có người đùa hỏi.

 

“Ta để dành cưới thê tử.”

 

Mọi người đều bật cười.

 

Ta và Cố Thừa Ngôn cũng cười.

 

Thế nhân là thế, nữ nhân mong gả cho phu quân tốt, nam nhân muốn lấy thê tử hiền.

 

Ai cũng mong có một mái nhà, và vì điều đó mà cố gắng.

 

“Ra khỏi cửa, chúng ta vẫn phải thật kín đáo.”

 

Ngoài hai tiêu cục kia, Cố Thừa Ngôn còn bảo Thanh Việt thuê thêm tiêu cục bản địa — họ biết rõ ngọn núi nào có sơn tặc, làm sao đi đường nào cho an toàn.

 

Dù có khi họ thông đồng với nhau, nhưng với chúng ta, chỉ cần bỏ tiền mà đổi được bình an đến được Điền Nam là tốt rồi.

 

Đặc biệt là trong tình trạng thân thể Cố Thừa Ngôn không tiện.

 

Chúng ta giấu ngân phiếu trong lớp áo trong, hẹn trước nếu lạc nhau sẽ tìm nhau thế nào.

 

Nếu có chuyện bất trắc xảy ra, ta nhất định phải đặt việc sống sót lên hàng đầu.

 

Ta hiểu điều đó có nghĩa là — nếu phải chọn giữa trinh tiết và mạng sống, ta phải chọn sống.

 

Chẳng cần hắn nói ta cũng sẽ làm như vậy.

 

Dù đã tốn kha khá bạc để phòng sơn tặc, nhưng may là chuyến đi đến Điền Nam vẫn suôn sẻ.

 

Điền Nam khí hậu ẩm thấp, đầy chướng khí. Thần y cho người chờ ở cổng thành, chờ chúng ta bán hết hàng.

 

Thanh Việt cũng đã điều tra thân phận thật giả của thần y kia.

 

Rõ ràng là có người như thế, lại có tiếng tốt, dân xung quanh hay thương nhân đều tìm đến.

 

Hàng bán hết, tiêu cục cũng quay về kinh. Ta mua ít đặc sản Điền Nam nhờ họ mang về — một phần cho Cố gia, một phần cho bà v.ú và người trong nhà, còn một phần nhỏ cho nhị thẩm.

 

Chuyến đi này họ cũng có lời, sẽ tiếp tục nhận tiêu vụ sau khi về.

 

Thần y họ Liêu, 43 tuổi, thê tử ngoài 30 tuổi, xinh đẹp như hoa, dịu dàng khiêm tốn.

 

Nhưng người như vậy lại có nội tâm độc địa.

 

Trong nhà họ nuôi đủ loại rắn độc, bò cạp... nên nơi ở của ta và họ cách rất xa nhau.

 

Ta dùng các loại dược thảo để điều chế nhiều bài thuốc khác nhau. Cố Thừa Ngôn cũng bắt đầu giải độc.

 

Quá trình giải độc vô cùng đau đớn, khiến khuôn mặt hắn méo mó, mồ hôi ướt đẫm cả áo.

 

Máu đen chảy ra từ vết thương ở đùi, từng chén thuốc đắng nghét được ép uống vào.

 

Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế, nhiều lần bóp nát cả tay ghế.

 

Sau mỗi lần giải độc, hắn thường đòi ta nấu cho ăn, bất kể là cháo hay canh thuốc. Hắn còn lười đến mức muốn ta đút.

 

Hắn còn muốn ta hát ru cho hắn ngủ.

 

Có khi hắn choàng tỉnh giữa đêm, chỉ để nhìn xem ta còn ở bên cạnh hay không.

 

Nhưng sức khỏe hắn đã khá hơn nhiều.

 

Chân không còn lạnh đến mức buốt tận xương như trước.

 

Tới mùa đông, hắn có thể đi lại trong phòng được thời gian một nén nhang.

 

Liêu thần y nói, khoảng tháng tư năm sau, là có thể hồi phục hoàn toàn.

 

Việc hắn hồi phục nhanh như vậy, là nhờ quá trình điều trị gần đây rất tốt, cả thể chất lẫn tinh thần.

 

Cố Thừa Ngôn cũng đã viết được quá nửa cuốn thoại bản. Từng câu từng chữ đều được cân nhắc kỹ lưỡng.

 

Nhân vật trong truyện được khắc họa sống động, yêu hận tình thù đều làm người ta cảm động.

 

Trong truyện có sư phụ, sư mẫu, sư huynh phản bội, đồng môn hiểm độc, cùng những yêu ma trên con đường tu luyện, cướp g.i.ế.c tranh đoạt. Chỉ có thê tử là luôn bên cạnh, cùng tu hành, cùng hỗ trợ.

 

Cuốn trên là về tu tiên, cuốn dưới là về sau khi thành tiên…

 

Từ đỉnh cao rơi xuống bùn lầy, rồi từ bùn lầy lại trở lại đỉnh cao.

 

Ta biết, trong truyện ấy, hắn soi chiếu lại phụ mẫu mình, huynh trưởng, thân nhân, bằng hữu. Người duy nhất hắn giữ lại trong lòng là ta.

 

Người không rời bỏ, luôn tin rằng hắn sẽ tốt lên.

 

Cũng vì ta biết dùng thảo dược, nên mới đưa đến phu thê Liêu thần y…

 

Cố Thừa Ngôn bề ngoài có vẻ ôn hòa như ánh trăng, nhưng trong lòng rất ghi thù. Tính toán cũng nhiều.

 

Nhưng con người ai hoàn hảo được?

 

Ta cũng là người có oán báo oán, nhớ thù không quên, lạnh lùng và vô tình.

 

Quả đúng câu: “Không phải người một nhà, sao bước cùng một cửa.”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com