Kiếp trước, một tháng trước khi tôi và thanh mai trúc mã đính hôn, cô bạn thanh mai chung của chúng tôi đã chặn anh ta trước cửa nhà.
Cô ta khóc nói rằng bao nhiêu năm qua thật ra vẫn luôn thích anh ta, mong muốn có được một cơ hội.
Thanh mai trúc mã của tôi không đồng ý, sau đó chúng tôi thuận lợi kết hôn. Thế nhưng, cô ta vẫn không từ bỏ.
Cho đến khi “ánh trăng sáng” năm xưa đã trở thành hạt cơm nguội còn sót lại, vết máu muỗi từng không thể xóa sạch trong lòng người đàn ông ấy lại biến thành nốt chu sa rực đỏ.
Cô ta vui mừng thông báo đã mang thai để tuyên bố chủ quyền, trong lúc giằng co đã đẩy tôi ngã xuống cầu thang, đầu tôi đập xuống đất, máu chảy đầm đìa.
Trong lúc mơ màng, tôi thấy thanh mai trúc mã và mẹ anh ta chạy tới, đỡ lấy cô ta, cẩn thận hỏi han có bị động thai hay không.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về thời cấp ba.
Nhìn một nam một nữ trước mặt mình.
Lần này, mọi thứ… sẽ không còn như trước nữa.