Vì Yêu Kiên Trì, Vì Mộng Rực Cháy

Chương 5



08

 

Thầy Trương vừa nghe liền nổi giận.

 

“Hứa Diểu, em là học sinh kiểu gì vậy hả? Vừa rồi em còn nói chắc nịch với tôi là rất thích giúp đỡ bạn cùng bàn, giờ lại đòi đổi chỗ? Nhóm học tập em cũng không chịu phối hợp, bây giờ đến chỗ ngồi em cũng muốn đổi, em nhìn xem trong lớp có ai đặc biệt như em không?...”

 

“Thưa thầy, thầy yêu thích tất cả mọi người trên thế gian này à?”

 

“Gì cơ?” Thầy sững lại.

 

“Con người vốn dĩ có người thích, người không thích. Em có thể giúp đỡ bạn cùng bàn, nhưng em không thích Hàn Kỳ Kỳ, nên em không muốn giúp bạn đó.”

 

“Giúp bạn mà còn chọn lựa à? Chỗ ngồi lần này là sắp theo điểm số, còn liên quan đến việc xét học sinh ba tốt của thành phố nữa đấy! Em đòi đổi, vậy có công bằng với người khác không? Sao em chỉ biết nghĩ cho bản thân vậy?”

 

“Hừ...” Tôi khẽ cười lạnh.

 

Học sinh ba tốt, học sinh ba tốt…

 

“Vậy thì em xin rút khỏi danh sách xét học sinh ba tốt.”

 

“Cái gì cơ?”

 

“Em nói, em rút khỏi việc xét học sinh ba tốt. Thầy cũng không cần chọn bạn cùng bàn mới cho em, em ngồi một mình.”

 

“Cô lập! Ích kỷ!”

 

Thầy tức đến run người.

 

“Tôi là vì muốn tốt cho em! Bây giờ không bù đắp điểm yếu về đạo đức, sau này bước ra xã hội em sẽ chịu thiệt lớn đấy! Tôi đang dạy em làm người đấy!”

 

“Cảm ơn thầy đã có lòng, nhưng em biết bản thân nên sống thế nào. Điều đầu tiên khi làm người, chính là không vì ánh mắt người khác mà uất ức bản thân.”

 

“Em chỉ đang ngụy biện cho sự ích kỷ của mình thôi! Em là chủ tịch hội học sinh, chẳng lẽ không nên làm gương? Không nên có tinh thần tập thể à? Nếu điểm số của Hàn Kỳ Kỳ cải thiện, lớp mình năm nay sẽ được đánh giá là lớp tiên tiến! Đó là vinh dự của cả tập thể lớp! Em còn xứng đáng với những lá phiếu của bạn bè không…”

 

“Thầy ơi,” tôi mỉm cười: “Giáo dục bắt buộc chỉ kéo dài đến hết lớp 9 thôi mà, đúng không?”

 

“Còn em học cấp ba là đóng học phí đàng hoàng, em đến đây để học, không phải để làm việc không công. Học sinh yếu trong lớp có tiến bộ hay không, lớp mình có được danh hiệu lớp tiên tiến hay không – đó là trách nhiệm của thầy, không phải của em.”

 

“Việc em làm chủ tịch hội học sinh có tốt hay không, tất nhiên sẽ do thầy cô bên phòng công tác học sinh đánh giá. Còn nếu trong lớp, thầy muốn em gánh bớt công việc giùm thầy, tốt nhất là liên hệ với phụ huynh em trước, bàn xem thù lao bao nhiêu. Nếu tiền lương xứng đáng, em cũng không ngại làm.”

 

“Nhỏ như vậy mà đã coi trọng lợi ích!”

 

Thầy giơ tay chỉ vào tôi, giận đến run người:

 

“Đừng tưởng em học giỏi là giỏi thật! Thầy nói cho em biết, con gái đến lớp 12 thường hụt hơi, điểm số dễ tụt dốc lắm!”

 

“Thầy nói thế là không đúng rồi.”

 

Một giọng nói xa lạ bỗng vang lên ở cửa phòng.

 

Tôi quay đầu lại, thấy một nam sinh đang cầm quả bóng rổ, lười biếng tựa vào khung cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cậu ta xoay xoay quả bóng rổ trong tay.

 

“Trường mình trong năm năm gần đây thì có ba năm thủ khoa đều là nữ sinh đúng không ạ? Thầy là giáo viên, nói chuyện không có căn cứ như vậy, e là… không ổn lắm đâu.”

 

“Lục Thời Dật, cậu là học sinh ban xã hội, chuyện lớp ban tự nhiên của chúng tôi liên quan gì đến cậu?”

 

Thầy Trương tức đến đỏ mặt.

 

Thì ra cậu ấy chính là Lục Thời Dật  người luôn đứng nhất ban xã hội, là ứng cử viên hàng đầu cho thủ khoa thành phố trong truyền thuyết.

 

“Thầy Trương vừa nói còn gì? Làm học sinh thì phẩm chất đạo đức rất quan trọng.”

 

Lục Thời Dật nhún vai, bước vào phòng:

 

Nhất Phiến Băng Tâm

“Chính vì bị lời dạy của thầy làm cảm động, nên khi thấy bạn học nữ này bị bắt nạt, em thấy bất bình mà ra tay giúp đỡ thôi.”

 

Thầy Trương bị chặn họng, không nói được gì, sắc mặt đỏ bừng như gan heo.

 

Lục Thời Dật nổi tiếng là người độc miệng, khó quản lý, ngay cả giáo viên chủ nhiệm ban xã hội cũng không can thiệp nhiều vào chuyện của cậu ta, nên thầy Trương càng không làm gì được.

 

Thầy bèn ôm ngực, lại chỉ vào tôi:

 

“Ngày nào tôi cũng lao tâm khổ tứ vì các em, em cứ phải chọc tôi tức c.h.ế.t mới hài lòng sao?”

 

“Thầy Trương yên tâm, em không chọc thầy tức lâu đâu.” Tôi điềm đạm nói.

 

“Em đã quyết định rồi, lên lớp 12 sẽ chuyển sang ban xã hội.”

 

09

 

Lời vừa thốt ra, cả thầy Trương và Lục Thời Dật đều sững người.

 

Thầy Trương bật cười lạnh:

 

“Hơ hơ, em đang giận dỗi với ai vậy? Tôi chưa từng thấy ai lên lớp 12 còn chuyển ban văn – lý đâu.”

 

Lục Thời Dật cũng quay sang nhìn tôi.

 

“Em không nói đùa.” Tôi nhìn thẳng vào thầy Trương.

 

“Vài ngày nữa, em sẽ mời phụ huynh đến ký giấy.”

 

“Hừ, tưởng mình là thiên tài chắc, muốn học ban văn thì học, muốn học ban lý thì học à…”

 

Tôi không đáp lại nữa, quay người rời khỏi văn phòng.

 

Vừa ra khỏi cửa, tôi vẫn nghe được tiếng thầy Trương châm chọc sau lưng:

 

“Nó mà thật sự chuyển sang ban xã hội, tôi viết ngược họ Trương của mình luôn!”

 

Về lại lớp, tôi dọn bàn ghế của mình về hàng cuối cùng trong lớp.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com