Chiều ngày thứ hai sau khi Hàn Kỳ Kỳ thôi học, tôi gặp Thẩm Thâm ở cổng khu chung cư.
Anh ta nhìn tôi, nói lời xin lỗi.
“Tớ không ngờ cô ta lại thâm độc như vậy, lại luôn nhắm vào cậu. Thật ra về sau tớ cũng rất ghét cô ta.”
Anh lúng túng xoắn tay lại với nhau:
“Xin lỗi Diểu Diểu, mình làm lành được không? Được không?”
Khi nói những lời đó, trong tay anh là một chai sữa dâu loại mà tôi từng yêu thích nhất.
Nhưng khi nhìn chai sữa ấy, tôi lại lập tức nhớ đến kiếp trước.
Lúc đó, tôi đi công tác về sớm một ngày, nhìn thấy chai sữa dâu lẽ ra phải ở trong tủ lạnh lại nằm trên bàn, miệng chai còn dính một vết son đầy ám muội.
Phòng ngủ và phòng tắm đều nồng nặc một thứ mùi không thể diễn tả thành lời.
Rõ ràng là hai người sau khi vụng trộm xong còn vội đi làm, chẳng kịp dọn dẹp gì.
Từ sau khi sống lại, tôi chưa từng uống lại sữa dâu.
Cảm giác ghê tởm trào lên, tôi quay mặt đi, không kiềm chế được mà nôn ra.
Thẩm Thâm hoảng hốt, vội đến vỗ lưng cho tôi, nhưng tôi lập tức ngăn lại.
“Xin lỗi.”
Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Tôi không còn thích uống sữa này nữa.”
“Vậy... vậy tớ đổi loại khác?” Anh lắp bắp.
Tôi lắc đầu.
Không thể đổi được.
Và cũng chẳng thể quay lại như trước nữa.
“Thẩm Thâm,” tôi gượng cười: “Gần đây chúng ta đừng gặp nhau nữa. Tôi chúc cậu thi đại học suôn sẻ, mọi chuyện thuận lợi.”
“Là vì Lục Thời Dật phải không?”
Anh ta bỗng nhiên nói.
“Gì cơ?”
“Cậu thích Lục Thời Dật rồi đúng không? Cho nên mới theo đuổi cậu ta mà chuyển sang ban xã hội. Bây giờ còn ngồi cùng bàn, lại con về cùng nhau sau khi tan học, chẳng lẽ không phải sao?!”
Anh ta cao giọng.
“Thẩm Thâm, tôi với Lục Thời Dật chỉ là bạn học. Tôi đã nói rồi, hiện tại tôi chỉ muốn tập trung học hành.”
“Hừ...”
Anh ta cười lạnh một tiếng.
“Thanh mai trúc mã thì thua trai từ trên trời rơi xuống, đúng không?”
Anh ném chai sữa dâu sang một bên:
“Tôi thật không ngờ cậu lại là loại người như vậy.”
“Lục Thời Dật được nhiều nữ sinh thích, nhưng cậu ta không phải một lựa chọn tốt đâu.”
Sắc mặt anh ta u ám:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Hứa Diểu, không chọn tôi sau này cậu nhất định sẽ hối hận.”
18
Từ đó về sau, Thẩm Thâm khi gặp tôi đều tỏ ra như người xa lạ.
Dường như anh ta thật sự bị kích thích, cũng bắt đầu tập trung toàn lực vào việc học, thành tích thi tháng sau mỗi lần đều tiến bộ rõ rệt.
Mẹ Thẩm Thâm thì nhiều lần cố ý vô tình khoe khoang trong khu:
“Thành tích như thế này, muốn chọn trường 985 nào cũng được hết á!”
Học kỳ đầu tiên kết thúc, thành tích của tôi đã vững vàng đứng hạng hai toàn khối.
Học kỳ hai cũng nhanh chóng trôi qua.
Thi thử lần một, lần hai, lần ba đều lần lượt diễn ra.
Tháng Năm đi qua tháng Sáu bước đến, ngày thi đại học cũng đến gần.
Cảm giác thi của tôi khá tốt.
Sau kỳ thi, tôi và Lục Thời Dật có dò lại đáp án sơ bộ, nên cũng đã có dự đoán về điểm số.
Cả hai chúng tôi đều không gặp vấn đề gì trong việc đỗ vào Đại học Kinh Đô.
Và đúng như dự đoán khi điểm thi được công bố, kết quả cũng phản ánh đúng điều đó.
Lục Thời Dật quả nhiên đạt thủ khoa toàn thành phố, còn tôi đứng thứ tám.
Cả hai đều nhận được cuộc gọi và lời mời nhập học từ những trường đại học hàng đầu.
Tôi đăng ký ngành Báo chí của Đại học Kinh Đô, còn Lục Thời Dật đăng ký ngành Lịch sử của cùng trường.
Nghe nói thành tích của Thẩm Thâm cũng không tệ, đỗ vào một trường 985 tốt nhất trong tỉnh tốt hơn rất nhiều so với trường cũ của kiếp trước.
Nhưng nghe nói sau kỳ thi đại học, anh ta đổ bệnh, ngay cả việc điền nguyện vọng cũng do mẹ anh làm hết.
Trùng hợp thay, tiệc mừng đỗ đại học của tôi và Thẩm Thâm được tổ chức cùng ngày, tại cùng một nhà hàng.
Thẩm Thâm và mẹ anh đứng ở cửa phòng tiệc đối diện bên chúng tôi.
Nhất Phiến Băng Tâm
Mẹ Thẩm Thâm thì mặt mày hớn hở, còn Thẩm Thâm thì ngay cả râu cũng chưa cạo, trông thiếu sức sống, thần sắc mệt mỏi.
“Chọn trường không bằng chọn ngành đâu, ngành của Tiểu Thâm là do tôi kỹ càng lựa chọn, học tài chính sau này mới kiếm được nhiều tiền.”
Nói đến đây, mẹ anh còn cố ý liếc sang phía chúng tôi:
“Như mấy đứa học sinh được Đại học Kinh Đô nhận năm nay ấy, toàn chọn mấy ngành như Báo chí với Lịch sử, dù có là trường tốt nhất cả nước thì học mấy ngành đó sau này cũng chẳng kiếm nổi việc đâu.”
“Tôi nói thật với các chị em đây này, Tiểu Thâm nhà tôi sau này chắc chắn là gái theo đầy ra, tôi còn đang đau đầu không biết nên chọn con dâu nào mới tốt đây…”
Mẹ Thẩm Thâm vẫn chưa ngừng khoe khoang.
Nói đến đoạn phấn khích, bà kéo tay Thẩm Thâm:
“Tiểu Thâm, chẳng phải mẹ bảo con mang theo giấy báo trúng tuyển sao? Mau lấy ra cho mấy dì xem đi.”
Thẩm Thâm lắc đầu, ánh mắt bỗng nhiên hướng về phía tôi đối diện.
Không hiểu vì sao, trong ánh mắt Thẩm Thâm lúc đó, lại tràn đầy vẻ u sầu đau đớn.