Vì Yêu Kiên Trì, Vì Mộng Rực Cháy

Chương 4



07

 

Từ hôm đó trở đi, Thẩm Thâm không còn tìm tôi nữa.

 

Hàn Kỳ Kỳ thấy tôi không để ý tới cô ta, liền quay sang tìm Thẩm Thâm.

 

Mà anh ta thì như đang giận dỗi, lớn tiếng nói với Hàn Kỳ Kỳ:

 

“Không sao, hai chúng ta lập nhóm học riêng, điểm số vẫn sẽ được nâng lên thôi.”

 

“Đâu phải ai rời khỏi ai thì không sống nổi.”

 

Đúng vậy, đúng là như thế.

 

Trên thế giới này, vốn dĩ chẳng có ai không thể rời xa ai.

 

Nhưng chưa được mấy ngày, thầy chủ nhiệm – thầy Trương – đột nhiên gọi tôi lên văn phòng.

 

“Hứa Diểu à, dạo này em hình như không còn nhiệt tình giúp đỡ bạn bè như trước nữa đúng không?”

 

Tôi cau mày:

 

“Thầy Trương, thầy có ý gì vậy ạ?”

 

“Nghe nói em đã rút khỏi nhóm học tập của lớp à?”

 

Tôi gật đầu:

 

“Vâng, em muốn tự học.”

 

Thầy Trương đẩy gọng kính lên, nói:

 

“Thầy nói cho em biết nhé, em vẫn còn quá trẻ. Em phải hiểu rằng, học sinh không chỉ cần học giỏi, mà còn phải có phẩm chất tốt. Hành vi ích kỷ, chỉ nghĩ cho bản thân là không thể chấp nhận được.”

 

“Thưa thầy,” tôi khó hiểu hỏi: “em thấy mô hình học nhóm không phù hợp với mình, muốn tập trung học tốt hơn, điều đó sao lại bị xem là ích kỷ ạ?”

 

Thầy thở dài một hơi, rồi đổi chủ đề:

 

“Hứa Diểu à, năm nay giáo viên vốn định đề cử em làm học sinh ba tốt cấp thành phố đấy.”

 

“Em biết học sinh ba tốt là gì không? Không chỉ học giỏi mà còn phải có phẩm chất đạo đức tốt nữa…”

 

“Thầy Trương,” tôi ngắt lời ông: “Thứ nhất, năm ngoái danh hiệu học sinh ba tốt cấp thành phố của em là do lớp bỏ phiếu trước, sau đó toàn trường bỏ phiếu chọn ra, công bằng, công khai, minh bạch. Năm nay em cũng không ngại tiếp tục làm theo cách này.”

 

“Thứ hai, em chỉ rút khỏi nhóm học tập với Thẩm Thâm và Hàn Kỳ Kỳ. Bạn cùng bàn, bạn ngồi trước sau em, rất nhiều bạn đến hỏi bài, em đều nhiệt tình giúp đỡ. Em không cảm thấy phẩm chất đạo đức của mình có vấn đề gì cả.”

 

Nếu là tôi của năm mười bảy tuổi, chắc đã bị vài lời nói kiểu “PUA” của thầy làm cho d.a.o động, thậm chí còn tự thấy mình chưa làm đủ tốt.

 

(PUA: ở đây nghĩa là kiểu thao túng tâm lý nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực)

 

Nhưng bản chất tôi giờ là một người hai mươi bảy tuổi, từng va vấp đủ thứ ngoài xã hội.

 

Mấy kiểu giáo huấn này, với tôi mà nói, thật quá trẻ con.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thầy Trương không nói lại được, đành bảo tôi quay lại lớp.

 

Nhưng đến tiết sinh hoạt chiều hôm đó, ông lại bất ngờ nói muốn đổi chỗ ngồi cho cả lớp.

 

“Lớp mình trước đây tổ chức nhóm học tập đã thu được kết quả khá tốt. Kỳ thi tháng vừa rồi, nhiều bạn tiến bộ rõ rệt.” Thầy đứng trên bục giảng nói.

 

“Sắp tới là thi học kỳ, để cải thiện thành tích chung của lớp, chúng ta sẽ áp dụng chế độ một kèm một, bạn cùng bàn hỗ trợ lẫn nhau.”

 

“Năm nay, tiêu chí đánh giá học sinh ba tốt sẽ ưu tiên mặt đạo đức. Mức độ tiến bộ trong điểm số của bạn cùng bàn sẽ là yếu tố đánh giá quan trọng.”

 

Thầy đọc tên, xếp lại chỗ ngồi.

 

Và Hàn Kỳ Kỳ bị xếp ngồi cùng bàn với tôi.

 

“Diểu Diểu.”

 

Hàn Kỳ Kỳ ôm cặp, dường như đang cố tỏ ra chu đáo với tôi:

 

“Cậu yên tâm, vì để cậu vẫn có thể được chọn làm học sinh ba tốt, tớ sẽ cố gắng nâng cao thành tích học tập!”

 

Tôi bỗng cảm thấy… thật nực cười.

 

Thầy chủ nhiệm đang khoa tay múa chân trên bục giảng, chiếc đồng hồ mới trên cổ tay ông đặc biệt nổi bật.

 

Nhất Phiến Băng Tâm

Nhà của Hàn Kỳ Kỳ… hình như buôn bán đồng hồ hàng hiệu xa xỉ.

 

Tôi chợt bừng tỉnh.

 

Kiếp trước, lý do thầy chủ nhiệm không can thiệp, là vì tôi vẫn luôn chủ động giúp đỡ Hàn Kỳ Kỳ.

 

Dưới sự kèm cặp của tôi, thành tích của cô ta tiến bộ vượt bậc, đến năm lớp 12 còn lọt vào top 100 của khối.

 

Nền tảng học của cô ta kém, căn cơ yếu, e là ngoài tôi với người có tính kiên nhẫn đầy mình ra thì chẳng ai trong lớp chịu bỏ thời gian quý báu của mình để giúp.

 

Thậm chí cả Thẩm Thâm, trong những lần ba người học cùng, anh ta cũng chỉ thảo luận bài với tôi, hiếm khi giúp gì cho Hàn Kỳ Kỳ.

 

Lúc tôi mới rút khỏi nhóm học tập, Hàn Kỳ Kỳ dù cố giấu, nhưng trong lòng rõ ràng đang vui mừng.

 

Nhưng chẳng bao lâu sau, cô ta hẳn đã nhận ra  Thẩm Thâm không hề có nhiều kiên nhẫn với mình.

 

Còn tôi  người gia sư miễn phí phù hợp nhất  lại đột nhiên không chịu giúp nữa.

 

Dù không rõ lý do, nhưng chắc chắn là cô ta đã sốt ruột.

 

Cô ta chuyển vào trường này, vào lớp này, vốn dĩ đã dùng tiền để đi cửa sau.

 

Dùng một chiếc đồng hồ hàng hiệu để “giải quyết” thầy Trương, quá dễ dàng.

 

Họ muốn dùng danh hiệu “học sinh ba tốt” để trói buộc tôi, để tôi tiếp tục làm “gia sư không công” cho cô ta.

 

Tính toán như vậy… thật khéo quá rồi đấy.

 

Tan học, tôi đến văn phòng tìm thầy Trương.

 

“Em không muốn ngồi cùng bàn với Hàn Kỳ Kỳ. Phiền thầy sắp xếp lại chỗ giúp em.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com