Tôi bị vị hôn phu xem thường là gái quê, rồi bị hủy hôn.
Trở thành trò cười cho đám tiểu thư quý tộc trong kinh thành.
Cha khuyên tôi nên xuống tóc đi tu, mẹ kế âm thầm trao cho tôi một dải lụa trắng.
Tại Quốc Tử Giám, tôi say rượu, chủ động quyến rũ một thư sinh có gương mặt tuấn tú như ngọc, lần đầu nếm trải mây mưa.
Về sau, tôi vẽ bức “Lạc Hồng Cô Nhạn Đồ”, bán được mười vạn lượng vàng, danh chấn Thượng Kinh.
Trong yến tiệc mùa xuân, Thám hoa lang Cố Yến Chi làm thơ tặng tôi, nhắc lại chuyện xưa.
Tôi bị thư sinh mặt ngọc kia chặn trong phòng, anh ta bế tôi đặt lên bàn, mắt đỏ hoe, giọng gằn hỏi—
“Ngủ với trẫm nhiều lần như vậy rồi, vẫn không chịu cho trẫm một danh phận sao? Hử?”