Tú Nương Lộng Triều

Chương 9: Tú Nương Lộng Triều



“Cút! Đừng chạm vào tôi!”

“Đừng chạy mà, để các ca ca thương cô chút xíu nào!”

Tôi lập tức rút cây chặn giấy bằng đồng vừa mua trong phố, cầm một cây, ném cho phu xe một cây khác.

Tôi xông lên, che chắn Tống Minh Ngọc phía sau lưng.

Thấy là người quen, cô ấy liền òa lên khóc, gương mặt lem nhem, giống như một chú mèo hoang tội nghiệp.

Phu xe mạnh tay dạy dỗ hai tên lưu manh kia một trận.

Tôi muốn đưa Minh Ngọc về phủ Tể tướng, nhưng cô sống c.h.ế.t không chịu, cứ đòi theo tôi về phủ.

“Muốn ăn gì không? Để bà nấu cho.”

Cô ưỡn cao cằm, tò mò đánh giá Lâm phủ với vẻ ngạc nhiên.

Đài các lầu hiên, suối chảy cầu cong, cây cối xanh tươi, mỗi góc đều khiến người ta kinh ngạc.

“Tôi không đói.”

Tôi mím môi cười nhẹ.

“Vậy thì thôi.”

Đêm hè, tiết trời hơi se lạnh, tôi vốn định ăn lẩu.

Chiếc nồi đồng nhỏ được đánh bóng loáng, đổ đầy nước suối Nam Sơn.

Thịt cừu muối mỡ nạc xen kẽ, được đầu bếp thái thành lát mỏng đều tăm tắp, xếp ngay ngắn trên đĩa.

Trên bàn đá ngọc bày ra năm sáu đĩa thịt cừu, rau xanh tươi, đậu hũ trắng, miến rộng Định Tây, món nào cũng đầy đủ.

Thêm một bát nước mè béo ngậy, đậm đà.

Trộn cùng xíu rượu đỏ, chút hành hoa băm nhỏ, vài giọt dầu ớt mới phi, hương thơm nức mũi.

Tôi nhúng thịt, chấm đẫm nước mè rồi đưa lên miệng, vô cùng mãn nguyện.

Từ xa đã nghe tiếng bụng Tống Minh Ngọc sôi lên, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy u oán.

Tôi liền quay sang tiểu nha hoàn:

“Lấy thêm một bộ bát đũa cho khách đi.”

Tống Minh Ngọc ăn liền ba bốn đĩa thịt cừu.

Tôi vừa gắp đậu hũ và miến cho cô, vừa dặn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nóng đó, ăn chậm thôi.”

Sợ cô bị nghẹn, tôi còn bảo bà bếp pha một ly nước mơ chua ngọt giúp tiêu hóa.

Giữa lúc ăn, Minh Ngọc bỗng nhìn tôi hỏi:

“Cha mẹ tôi đối xử với cô tệ như vậy, cô không oán trách sao?

Vì sao lại còn đối tốt với tôi?”

Tôi ngẩng đầu, nhìn bầu trời đầy sao, cảm nhận làn gió mát lạnh đêm hè, khẽ nhấp một ngụm rượu quế hoa.

“Tôi đến nhân gian này, chẳng qua chỉ là để dạo chơi một chuyến.

Đã là một cuộc chơi, điều quan trọng nhất là tự mình vui vẻ.

Hà tất phải để tâm đến những người và chuyện không đáng? Thật chẳng đáng chút nào.”

Tống Minh Ngọc hai má phồng lên vì nhét đầy đồ ăn, đầu mũi còn dính chút nước mè.

Cô trầm ngâm.

Tôi nhìn cô, không nhịn được bật cười.

Sau đó liền vẽ bức Sóc cắn hạt dẻ, bán được ba nghìn lượng bạc.

Trước ngày đại hôn, Tử Dạ đã cùng tôi về Thượng Ngu, đến mộ phần viếng thăm mẹ tôi.

Chúng tôi nghỉ lại một đêm ở tiểu viện quê nhà, dân làng nơi đây không biết thân phận thật sự của Tử Dạ.

Vài bác hàng xóm lớn tuổi tươi cười nói với tôi:

“Thanh Dư à, cháu có phúc thật đấy, vị tiểu công tử đẹp như ngọc kia trông thật khôi ngô tuấn tú.

Vừa nhìn đã biết là người nhà thế gia, đọc sách thi thư.

Y như các vị công tử trong truyện kể vậy đó.”

Mặt Tử Dạ đỏ ửng lên.

“Người quê nàng… đều như vậy sao?”

Tôi mím môi cười, dùng chiếc quạt nhỏ đuổi nhẹ làn khí nóng trên mặt anh:

“Ai bảo tướng công của ta đẹp quá làm chi.

Thử thay vào một thư sinh tướng mạo bình thường xem, mấy bác ấy đâu buồn ngó tới.”




Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com