Che lấp quấn quýt vụng về nhưng nóng bỏng trong phòng tĩnh lặng.
Ai cũng nói con gái Tể tướng bị Thám hoa lang từ hôn, mất hết mặt mũi không dám ra ngoài.
Nhưng ở Thượng Ngu, nữ tử ly hôn rồi tái giá là chuyện thường.
Ngay cả phụ nữ có con riêng vẫn sống hạnh phúc với chồng mới.
Nên tôi không coi việc bị từ hôn là điều to tát.
Từ nhỏ tôi say mê hội họa, từng bái đại họa sĩ Hoàng Ngọc ẩn cư ở Thượng Ngu làm thầy.
Giờ càng đắm mình trong thư phòng phủ Tể tướng, xem hết bức danh họa hiếm nhiều năm qua.
Tể tướng đại nhân nói:
“Thanh Dư, thay vì bị từ hôn làm trò cười, thà xuống tóc làm ni cô tỏ chí thanh cao.”
Tôi nghe lòng lạnh đi một nửa, chỉ đáp nhàn nhạt:
“Đại nhân, Thanh Dư thích nam nhân đến không rời được.”
“Thực tình không thể đoạn tuyệt hồng trần, làm ni cô không nổi.”
Tể tướng đại nhân đỏ mặt, tức đến nằm liệt giường ba ngày.
Chiêu Hoa quận chúa tìm tôi, nói bị từ hôn là nỗi nhục lớn nhà mẹ đẻ.
Sau đó cho quản gia đem đến tôi dải lụa trắng để tự tử.
Tôi giả vờ không biết, dùng dải lụa thành dây lụa mỏng đeo người.
Chiêu Hoa quận chúa thấy vậy đau đầu phát tác liên tục năm ngày, miễn tôi việc vấn an sáng tối.
Tôi không bán mảnh sân nhà quê Thượng Ngu.
Tiền mẹ để lại ba trăm mười lượng.
Tiền trợ cấp tiểu thư Tể tướng mỗi tháng bốn lượng, thêm bốn lượng tiền son phấn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cộng lại chưa đủ mua căn nhà nhỏ ở Thượng Kinh.
Tôi nhờ bà v.ú mua giấy mực bút nghiên nhiều.
Tóc không chải, mặt không rửa.
Ngày mặc áo dài rộng thùng thình, vùi đầu vẽ tranh trong sân.
Người trong phủ từ trên xuống, từ nha hoàn đến sai vặt, ai cũng nói thật tiếc cho Đại tiểu thư, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, thoát tục như tiên.