Tú Nương Lộng Triều
Cố Yến Chi nâng chén, vì tôi mà làm thơ:
“Đào hoa ốc lý đào hoa am, đào hoa am hạ đào hoa tiên.
Đào hoa tiên nhân trồng đào thụ, lại hái đào hoa đổi rượu tiền.
Trần thế khó an xương cốt tự do, một bức họa vút mây chín tầng.
Thất hiền Trúc Lâm thời Nguỵ Tấn, nào bằng Thanh phong túy Phong Miên.”
Mọi người đồng loạt vỗ tay tán thưởng.
Cánh hoa rơi đầy, Cố Yến Chi chắp tay hướng về phía tôi.
“Yến Chi ngày trước vì ngạo mạn, mà lỡ duyên xưa, hối hận khôn nguôi.
Hôm nay nguyện nhắc lại ước cũ, mong được nắm tay nàng, cùng sống trọn đời, không bao giờ phụ nhau.”
Mặt tôi nóng bừng, không biết phải từ chối thế nào.
Thì thấy Tử Dạ đang đứng không xa, một tay giấu sau lưng.
Khuôn mặt tuấn tú vốn thanh tú của anh, giờ đây lạnh lùng hẳn xuống, cả người tỏa ra hàn khí khiến người khác run sợ.
Tôi vội đặt ly rượu xuống, bước đến chào đón.
“Tử Dạ, sao chàng lại đến đây?”
Ngay sau đó là tiếng nói vọng lên từ phía sau:
“Thần đợi tham kiến Thánh thượng!”
Tôi quay đầu lại, thấy mọi người trong viện đều quỳ xuống.
Tôi lại quay về phía Tử Dạ.
“Thánh… Thánh thượng?”
Mọi người đã rời đi, tôi một mình quỳ trong thư phòng.
Tử Dạ… Hoàng thượng đang ngồi trên chiếc ghế của tôi, từ trên cao nhìn xuống.
Nếu tôi biết sớm anh là Hoàng đế, hôm ấy ở Quốc Tử Giám, tôi tuyệt đối sẽ không trêu chọc anh.
“Tiên sinh… là đang hối hận sao?”
Giọng nói như ngọc va kim thạch vang lên.
Tôi trong chốc lát không biết phải đáp thế nào.
“Chuyện trước kia trẫm từng hỏi, tiên sinh đã suy nghĩ xong chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đầu tôi trống rỗng, có lẽ vì căng thẳng, tôi quên mất Tử Dạ đã hỏi tôi điều gì.
“…”
“Là chuyện gì vậy?”
Tử Dạ bế tôi đặt lên bàn, mắt đỏ lên, truy hỏi:
“Ngủ với trẫm bao nhiêu lần rồi mà vẫn không chịu cho trẫm một danh phận? Hử?”
Sống mũi anh cao thẳng, hàng mi dài đến mức nhẹ lướt qua mi mắt tôi, trong không khí tràn đầy mùi hương hormone nóng rực.
Tôi không kìm được, khẽ hôn lên môi đỏ của Tử Dạ.
Thơm quá, mềm quá.
Anh gắt lên:
“Vô lễ!”
Tôi khẽ l.i.ế.m lên khóe môi anh, nhẹ nhàng thì thầm:
“Không cho vô lễ mà cũng đã vô lễ mấy lần rồi, chàng làm gì được ta?”
Nụ hôn kết thúc, thân thể Tử Dạ nóng rực, tôi lúc này mới mãn nguyện rời khỏi anh.
“Chàng nói xem hôm nay… có phải chàng ghen linh tinh không?”
“Ta và Cố Yến Chi đã từng từ hôn, vốn không thể nào.
Hơn nữa, về khí chất và dung mạo, Cố Yến Chi còn thua xa chàng. Ta chẳng động lòng chút nào cả.”
Lồng n.g.ự.c Tử Dạ phập phồng dữ dội, quay mặt đi.
Rồi lại nhìn tôi, ánh mắt như cún con ướt sũng.
“Thế sao nàng còn cùng hắn uống rượu làm thơ?”
“Hôm nay là tiệc xuân mà, có biết bao nhiêu bạn bè cùng ở đó, làm gì có chuyện ta chỉ uống rượu với một mình hắn?”
“Nếu chàng không thích, lần sau ta tuyệt đối không như vậy nữa, được chứ?”
Tôi từ ngăn kéo bàn lấy ra món quà đã chuẩn bị từ sớm, trao cho Tử Dạ.
Đó là một miếng ngọc bội tinh xảo, trên khắc hình trúc dưới trăng.
Ẩn chứa tên của tôi và Tử Dạ trong đó.
“Vừa nhận được nhuận bút, ta đã vội chạy đến Ngọc Lâm Các đặt làm riêng cho chàng.
Tốn tận ba nghìn lượng bạc đấy, đủ để mua nửa căn nhà này rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com