Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ai Rảnh Làm Pháo Hôi!

Chương 7



“Cái thá gì mà Cố đại thiếu gia, chẳng qua chỉ là thằng nhãi ranh còn hôi sữa thôi sao!”

 

Lão Ngũ tuy miệng lầm bầm như vậy nhưng vẫn nghe lời nhảy xuống xe.

 

Người đàn ông vừa giúp chúng tôi gỡ rối chắp tay nói:

 

“Đám huynh đệ chỉ đưa chị dâu đến đây thôi, phía trước là một ngôi làng, Cố đại thiếu đã thuê sẵn một căn viện, hai vị tự đi tiếp vậy.”

 

Tần Minh Nguyệt gật đầu cảm ơn, bảo bọn họ cứ đi trước.

 

Chờ một lúc xác nhận họ đã đi xa, tôi và Tần Minh Nguyệt liền đánh xe đi thẳng đến ga tàu.

 

12.

 

Ba năm sau đó, chúng tôi không còn nghe bất kỳ tin tức nào từ nhà họ Cố nữa.

 

Lúc mới tới Thượng Hải, tôi và Tần Minh Nguyệt quả thực đã trải qua một quãng thời gian vô cùng gian nan.

 

Không phải vì nghèo, mà là vì quá giàu.

 

Hai cô gái trẻ mang trong mình cả một gia tài, không có kinh nghiệm, lại để lộ tiền của, lập tức bị đủ mọi thế lực dòm ngó, cứ như chỉ chực chờ phút tiếp theo sẽ nhào tới chiếm đoạt tiền tài của chúng tôi, thậm chí đe dọa đến tính mạng.

 

Nào là vũ hội hoa lệ, nào là gió trăng mưa tuyết, tất thảy đều chỉ là chuyện hư cấu trong tiểu thuyết để dụ dỗ con nít.

 

May mà Nguyệt Nguyệt sáng suốt, biết dùng số tiền lớn mở đường quan hệ, kết thân được với một vị đường chủ của Thanh bang, nhờ vậy chúng tôi mới tạm thời có được sự che chở.

 

Để tránh cảnh núi vàng cũng có ngày ăn hết, hai đứa từng tốt nghiệp ngành dược như chúng tôi đành quay về làm đúng chuyên môn.

 

Buôn thuốc, sản xuất dược phẩm, mở xưởng thuốc, từng bước mở rộng cửa hiệu, tiền đẻ ra tiền.

 

Chúng tôi hợp tác với phe quân phiệt, cung cấp thuốc trị sốt rét và penicillin với giá rẻ để đổi lấy sự bảo hộ.

 

Mối quan hệ với Thanh bang cũng được duy trì đều đặn, đường chủ Phương Tòng An sau đó trở thành đại ca kết nghĩa của chúng tôi.

 

Tôi và Nguyệt Nguyệt cuối cùng cũng có được quyền sống tự do trên bến Thượng Hải.

 

Chưa kịp thở ra một hơi, tin chiến sự từ phương Nam liên tục truyền đến.

 

Tình hình Thượng Hải cũng dần trở nên hỗn loạn.

 

Nghe nói lại có một vị đại soái khét tiếng từ phương Bắc được điều xuống, mà xưởng dược của chúng tôi lại nằm trong khu vực do ông ta quản lý.

 

Tần Minh Nguyệt vừa cầm sổ sách tính toán vừa chửi bới: “Lũ quân phiệt ăn người không nhả xương này, thật sự tưởng tiền của chúng ta là gió thổi đến chắc.”

 

“Tháng trước riêng khoản chia hoa hồng đã nuốt trọn ba phần lợi nhuận của chúng ta, không biết cái tên Trương đại soái sắp nhậm chức đó rốt cuộc là ai, còn phải mất công tìm hiểu thêm.”

 

Tôi thở dài: “Thời buổi này sống yên ổn đã là điều đáng quý rồi, cậu đừng có than trời kêu đất nữa.”

 

“Hôm qua bên xưởng dệt gửi tin tới, nói áo bông sắp hoàn thành rồi, mình định sắp xếp chỗ nào cho đống áo ấy đây?”

 

“Cứ để tạm trong kho, đợi tớ đối soát xong sổ sách sẽ đích thân mang đi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thời thế thay đổi liên tục, làm gì cũng thấy không yên tâm.

 

Chiến tranh bùng phát khắp nơi trên cả nước, xác c.h.ế.t đói nằm la liệt.

 

Tôi và Tần Minh Nguyệt có tiền, có thế, cuộc sống không đến mức tệ.

 

Nhưng vẫn thường xuyên trông thấy lũ trẻ mặc áo rách quần manh, chân trần chạy khắp đường phố bán báo.

 

Cũng thấy nhiều gia đình không đủ ăn phải đem vợ đi cầm, ép con gái vào nhà chứa.

 

Trong khu ổ chuột, dân chạy nạn c.h.ế.t đói c.h.ế.t rét nơi đầu đường xó chợ không phải chuyện hiếm.

 

Tôi và Tần Minh Nguyệt vốn đã bàn nhau sẽ giữ mình cẩn thận, chỉ mong sống sót qua thời loạn lạc.

 

Nhưng khi tất cả hiện hữu ngay trước mặt, chúng tôi mới nhận ra, thật sự không làm ngơ nổi.

 

Thế là chúng tôi trích ra một phần tiền để mở trường học, hỗ trợ trẻ em nghèo được lên lớp.

 

Mở xưởng dệt, tuyển dụng hàng loạt nữ công nhân.

 

Đóng góp một phần sức lực trong thời kỳ rối ren này.

 

Cách đây không lâu, quân cách mạng đã bí mật liên lạc với chúng tôi, mong muốn nhận được sự ủng hộ.

 

Tôi và Nguyệt Nguyệt không chút do dự đồng ý, không chỉ vì tin tưởng vào niềm tin của họ, mà còn vì tinh thần quả cảm, sẵn sàng xả thân vì nước vì dân.

 

13.

 

Trong buổi tiệc chào đón Trương đại soái, tôi và Tần Minh Nguyệt bận rộn tiếp khách khắp nơi.

 

Bỗng nhiên, một bóng người quen thuộc xuất hiện ngay trước mắt tôi.

 

Tôi dùng khuỷu tay thúc vào Nguyệt Nguyệt: “Cậu nhìn người kia xem, có phải trông rất giống Cố Bắc Chu không?”

 

Nụ cười trên mặt Tần Minh Nguyệt cứng đờ trong thoáng chốc: “Đừng có nhắc cái tên xúi quẩy đó nữa được không.”

 

Cô ấy nhìn theo ánh mắt tôi, rồi như bị sét đánh, lập tức kéo tôi lẩn ra sau đám đông: “Chết tiệt, hắn tới đây làm gì?”

 

Quả nhiên là Cố Bắc Chu.

 

“Giờ phải làm sao?” Tôi hạ giọng hỏi.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tần Minh Nguyệt đáp: “Chuồn trước đã.”

 

Nhưng khi hai đứa còn đang rón rén tìm đường rút lui thì một bóng người cao lớn đã chắn ngang trước mặt.

 

“Dì à, lâu quá không gặp rồi.”

 

So với ba năm trước, Cố Bắc Chu trước mắt đã trưởng thành hơn, cũng mê hoặc hơn.

 

Trên người khoác quân phục, khóe môi nhếch lên như cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng không chút nhiệt tình.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com