Xuyên Về Thời Dân Quốc, Ai Rảnh Làm Pháo Hôi!
“Rõ ràng trước khi chúng ta kết hôn, anh có thể nói rõ ràng với mọi người rằng anh không yêu tôi, không muốn cưới tôi cơ mà? Tại sao anh không làm?”
Cố Bắc Thần bị ánh mắt tôi nhìn đến cứng họng không nói nên lời, anh ta tránh né, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, xoay người bỏ chạy.
Tôi thu lại vẻ bi thương trên mặt, diễn kịch mệt c.h.ế.t đi được.
Chán quá không gì làm, tôi bắt đầu đếm ngón tay tính ngày rời phủ.
Ngóng trăng mong sao, cuối cùng ngày mai cũng là ngày đến chùa lễ Phật rồi.
Đêm khuya tĩnh lặng, tôi lại kiểm tra lần nữa những thứ cần mang theo.
Tiền, quần áo và khẩu s.ú.n.g mà Nguyệt Nguyệt đưa cho tôi.
Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, tôi bỗng nảy ra một ý tưởng tuyệt diệu để khiến nam nữ chính thấy buồn nôn.
Tôi để lại cho nam chính một bức thư tuyệt mệnh, viết hết tình yêu mãnh liệt của nguyên chủ vào đó.
Cuối thư, tôi viết rằng tôi đồng ý ly hôn.
Chờ đến khi tôi biến mất vào ngày mai, lá thư này nhất định sẽ bị người khác phát hiện.
Cho dù Cố Bắc Thần có yêu tôi hay không, cũng sẽ trở thành một ngọn núi không thể vượt qua giữa anh ta và Điền Trân Trân.
Các người khiến tôi thấy ghê tởm, thì tôi cũng sẽ khiến các người buồn nôn đến chết.
10.
Sáng sớm rằm tháng tám, xe ngựa nhà họ Cố liền khởi hành đến chùa Nam Sơn.
Điền Trân Trân cũng đi theo, nhưng chẳng ai dám ngồi cùng cô ta, cô ta chỉ đành chen chúc trong chiếc xe chở nhang giấy và lễ vật.
Xóc nảy một đường, cuối cùng cũng đến cửa chùa.
Tôi đ.ấ.m thắt lưng bước xuống xe liền thấy Điền Trân Trân mặt mày trắng bệch đứng bên xe.
Nhìn thấy tôi, mắt cô ta như phun ra lửa.
Ui chao, tôi sợ quá cơ.
Tôi làm mặt quỷ trêu cô ta, cô ta lập tức bùng nổ như sắp phát điên.
Sau khi lễ Phật cầu phúc xong, xe ngựa của tôi đột nhiên gặp trục trặc, không dùng được nữa.
Tần Minh Nguyệt kéo tôi lên xe của cô ấy: “Một lát nữa người sẽ tới, xe chúng ta có ký hiệu, họ sẽ đưa cả người lẫn xe đi cùng.”
“Cậu mang đủ đồ rồi chứ?”
Tôi hớn hở đẩy hai rương cá vàng đến trước mặt cô ấy, dâng công như cống vật: “Nguyệt Nguyệt, cậu xem, hai chúng ta giờ là phú bà rồi!”
Tần Minh Nguyệt xoa đầu tôi, cười khen: “Thanh Thanh giỏi quá.”
“Tớ cũng chuẩn bị cho cậu một bất ngờ này.”
Cô ấy mở cái rương bên cạnh ra, ánh vàng rực rỡ suýt nữa chói lóa cả mắt tôi.
Không phải, cho tôi hỏi cái…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi bán tiệm, bán đồ trang sức mới cực khổ tích góp được hai rương thỏi vàng.
Tưởng rằng chỉ mình tôi có, sao lại giống như ai cũng có thế?
“Cậu lấy đâu ra lắm tiền vậy?”
Tần Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của tôi, bật cười: “Cố Bắc Chu cho, nói là đợi sau khi mọi chuyện xong sẽ đến tìm tớ đi cùng.”
“Nhưng tớ đã sớm nhờ người mua sẵn vé tàu rồi, tối mai là hai ta chạy liền trong đêm.”
Tôi lặng lẽ giơ ngón cái lên, theo phản xạ hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Thượng Hải.”
11.
Đoàn xe vừa đi đến nơi hoang vắng thì bất ngờ có một đám thổ phỉ đông nghịt xông ra.
Đám phụ nữ hoảng loạn kêu gào, tiếng hét chói tai và tiếng cầu cứu vang lên khắp nơi.
Vệ sĩ nhà họ Cố lao lên đối phó với bọn chúng, khiến xe ngựa của chúng tôi không còn ai bảo vệ.
Hai tên thổ phỉ nhân cơ hội nhảy lên ghế xe, định lái xe đi.
“Dừng lại, thả người ra.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, tôi quay đầu nhìn thì thấy đó là Điền Trân Trân.
Cô ta cầm một cây gậy chạy tới, nhằm thẳng một tên thổ phỉ mà đập xuống.
Tên thổ phỉ không kịp né, bị ăn một gậy nặng trịch, hắn ta lập tức đá mạnh cô ta văng sang một bên:
“Con đàn bà thối tha, nếu không phải đại ca dặn không được g.i.ế.c người, hôm nay ông mày đã xé xác mày ra rồi!”
Xe ngựa lăn bánh vun vút, để lại Điền Trân Trân nằm lại phía sau, dần dần biến thành một cái bóng đen không rõ hình dáng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tại sao lại lao tới cứu tôi? Đúng là đồ ngốc mà.
Tôi nghĩ vậy, nhưng trong lòng lại hơi hối hận vì đã để lại bức thư vớ vẩn kia.
“Ồ, trên xe còn có tận hai cô em xinh đẹp đây.”
Xe vừa dừng lại, rèm xe bị vén lên, một gã râu quai nón đưa mắt dò xét tôi và Tần Minh Nguyệt đầy vẻ đê tiện.
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng trừng mắt với hắn: “Đại đương gia của các người chưa dạy các người quy củ sao?”
Trên mặt cô ấy nhìn có vẻ dữ dằn, nhưng bàn tay nắm lấy tôi thì lạnh như băng, khẽ run rẩy.
Hắn không những không bị dọa sợ, mà còn cười đểu: “Hơ, con này nóng tính quá nhỉ, để mấy anh đây nếm thử xem có ngon không nào?”
Tay tôi mò sang bên cạnh, khẩu s.ú.n.g đang để ngay đó.
Lúc này, một tên thổ phỉ khác lên tiếng:
“Lão Ngũ đừng có mà giở trò, trên xe là người trong lòng của Cố đại thiếu gia, nói theo vai vế thì mày phải gọi là chị dâu.”
“Mày mà thất lễ với chị dâu thì cẩn thận đại ca xử mày đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com