Đôi chân cô ấy bỗng mềm nhũn, phải bấu chặt lấy tay tôi mới đứng vững được.
Cô ấy lấy lại bình tĩnh, nặn ra một nụ cười hướng về người đàn ông trước mặt: “Sao có thể quên Cố đại thiếu gia chứ?”
“Tôi vẫn ngày ngày nhớ mong anh mà.”
Nghe vậy, sắc mặt Cố Bắc Chu trông dễ chịu hẳn, liền giơ tay kéo Tần Minh Nguyệt vào lòng ôm chặt lấy.
“Ngày nào tôi cũng nghĩ đến dì, chỉ hận không thể trói dì bên mình, không để dì chạy lung tung.”
Tôi bắt đầu hoảng, đảo mắt tìm người cứu viện.
Đúng lúc này, Trương đại soái đi tới, có phần bất ngờ hỏi: “Bắc Chu, người cậu đang ôm là ai vậy?”
Cố Bắc Chu buông tay, liếc nhìn Tần Minh Nguyệt một cái sâu hun hút rồi trả lời: “Đây là người vợ mà tôi bị thất lạc bấy lâu.”
“Hahaha, tốt! Không ngờ cậu tới Thượng Hải lại gặp được chuyện tốt như thế.” Trương đại soái cười sang sảng, trông có vẻ rất tin tưởng Cố Bắc Chu.
“Đã là tương phùng sau bao năm, vậy thì về nhà sớm trò chuyện cho thoải mái.”
“Vâng, thưa đại soái!”
“Đại soái...” Tôi vội mở miệng, định phủ nhận lời nói của Cố Bắc Chu để giành lại Tần Minh Nguyệt.
“Thanh Thanh.” Nhưng Tần Minh Nguyệt lại trực tiếp ngắt lời tôi, khẽ lắc đầu.
Tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy bị dẫn đi trước mặt, mà vẫn phải cố giữ bình tĩnh, xã giao với Trương đại soái như không có chuyện gì.
Tôi hiểu ý của Nguyệt Nguyệt — sau lưng Cố Bắc Chu có đại soái chống lưng, chúng tôi không thể chống lại được.
Tôi phải giữ bình tĩnh, giờ chỉ còn tôi có thể cứu được Tần Minh Nguyệt.
14.
Sau khi trở về, tôi mới nghe ngóng được rằng Cố Bắc Chu là phó quan thân cận bên cạnh Trương đại soái, được ông ta cực kỳ coi trọng, thậm chí còn xem như người kế nhiệm để bồi dưỡng.
Tôi đến tận nơi đòi người, lại bị đuổi thẳng ra ngoài.
Tôi thử tìm đến Thanh bang và vài vị sĩ quan khác nhờ giúp đỡ.
Nhưng đa số đều từ chối khéo ngay khi nghe tôi nhắc đến chuyện này.
Đường chủ Thanh bang là Phương Tòng An thật lòng muốn giúp, nhưng Cố Bắc Chu hoàn toàn không nể mặt, còn nhân cơ hội răn đe ông ta một trận.
Phương Tòng An mặt đầy bất lực: “Em gái à, không phải anh không muốn giúp.”
“Chỉ là thằng nhóc Cố Bắc Chu đó đang lên như diều gặp gió, anh cũng chẳng làm gì được nó.”
Tôi biết Phương Tòng An đã làm hết khả năng, chỉ đành gượng cười cảm ơn: “Cảm ơn đại ca, em sẽ thử tìm cách khác.”
Giây phút ấy, tôi hận bản thân đến tận xương tủy, hận sự yếu đuối và bất lực của mình, đến bạn thân nhất cũng không thể cứu được.
Chuyện của Nguyệt Nguyệt vẫn chưa giải quyết xong thì bên xưởng dệt lại gửi tin đến, báo rằng toàn bộ áo bông đã được chất vào kho.
Tôi chỉ còn cách đưa lô hàng đó đến cho khách. Ngoài tôi và Nguyệt Nguyệt ra, tôi không dám tin tưởng bất kỳ ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Lần này người tới lấy hàng là một liên lạc viên mới, tôi đang chờ thì từ xa đi tới một nam một nữ.
Đưa mắt nhìn kỹ, không ngờ lại là Cố Bắc Thần và Điền Trân Trân!
Tôi giật mình vội che mặt, toan lẩn tránh, nhưng lại nghe thấy giọng của Cố Bắc Thần:
“Tôi là Hắc Ưng, đến lấy hàng.”
Không thể trùng hợp đến vậy chứ?
Tôi buông tay xuống: “Anh gia nhập quân cách mạng rồi sao?”
Vừa nhìn thấy tôi, Cố Bắc Thần liền mở to mắt, không giấu được sự kích động.
Điền Trân Trân bên cạnh anh ta cũng phấn khởi không kém.
“Thanh Thanh, là cô thật sao?”
“Cô không sao thì tốt quá rồi.”
“Sao cô lại thành bà chủ xưởng dệt thế này?”
Xem ra họ không hề biết chuyện tôi và Tần Minh Nguyệt cùng nhau bỏ trốn.
Tôi gãi đầu, cười gượng: “Chuyện dài lắm, có dịp gặp lại rồi kể nhé.”
“Tôi đang vội, hai người lấy hàng rồi mau đi đi, kẻo bị phát hiện.”
Hai người không nhiều lời, nói lần sau sẽ trò chuyện kỹ hơn, rồi mang theo áo bông rời đi.
15.
Vừa về đến nhà, người gác cổng đã báo rằng có thư của Tần Minh Nguyệt gửi tới.
Cũng gần nửa tháng không có tin tức gì từ cô ấy, tôi đã lo lắng suốt cả thời gian qua.
Tôi lập tức mở thư ra xem, cô ấy bảo tôi đừng lo, cứ chăm lo tốt việc kinh doanh nhà máy thuốc và xưởng dệt, vài ngày nữa sẽ về thăm tôi.
Cuối cùng tôi cũng yên lòng, sự khâm phục dành cho Nguyệt Nguyệt trong lòng tôi lại dâng lên một bậc.
Rốt cuộc cô ấy đã làm cách nào để khiến Cố Bắc Chu - một tên tâm lý biến thái, trở thành kẻ si tình thế này cơ chứ?
Hai ngày sau, không chỉ Nguyệt Nguyệt trở về.
Cố Bắc Thần và Điền Trân Trân còn gửi đến cả thiệp mời.
Đúng là ngày lành tháng tốt.
“Cố Bắc Chu không làm gì cậu chứ?” Tôi kéo tay Nguyệt Nguyệt, tôi xoay người cô ấy một vòng kiểm tra kỹ không thấy vết thương nào mới yên tâm.
Tần Minh Nguyệt xoa đầu tôi: “Tớ không sao.”
“Mà nói mới nhớ, sao nam nữ chính lại tới đây?”
Tôi kể lại mọi chuyện, khiến cô ấy cũng không khỏi kinh ngạc: “Đúng là duyên phận chó má, thế mà cũng gặp được.”