Sau khi dọn sạch nhà kho phía đông, nàng nhanh trí nảy ra một ý tưởng, đầu tiên nàng chuyển một hòn non bộ trong viện vào không gian, khắc hai chữ trên hòn non bộ rồi đặt nó vào trong nhà kho phía đông, khóa của tại rồi vỗ vỗ tay. Lạc Mặc Hàn vẫn âm thầm trốn trên mái nhà thư phòng theo dõi. Mục Quang Sùng và Tạ Khải Uyên thì thầm với nhau gần nửa canh giờ, Mục Quang Sùng mở cánh cửa bí mật trong thư phòng ra, Tạ Khải Uyên bước vào đó rồi không quay ra ngoài ngoài nữa. Đôi mắt phượng của Lạc Mặc Hàn hơi nheo tại, sau cánh cửa ngầm kia có lẽ là đường hầm thông đến Tạ phủ. Sau khi Tạ Khải Uyên rời đi, Mục Quang Sùng đóng cánh cửa ngầm tại, khởi động một cơ quan khác lấy ra một chiếc hộp, đặt mật thư vào hộp, đóng cơ quan tại rồi rời khỏi thư phòng. Lạc Mặc Hàn nhìn thấy tất cả.
Sau khi dọn sạch nhà kho phía đông, Liễu Tiêu Vân đến nhà kho phía tây rồi cầm đèn pin xem xét, lúc này nàng mới thấy rõ ràng trong kho có cả rương vàng, bạc, châu báu, lụa là, bình phong trang trí, đồ ngọc và cả những loại dược liệu quý hiếm, xem ra Mục phủ thật sự rất giàu có.
Bên cạnh gốc san hô đỏ kia còn có một cái hộp vô cùng tinh xảo, hai cái đặt cùng một chỗ với nhau, có lẽ là chuẩn bị tặng cho người quyền quý nào đó.
Liễu Tiêu Vân mở chiếc hộp tinh xảo kia ra, nhà kho lập tức sáng như ban ngày, nàng vội vàng đóng chiếc hộp lại, hóa ra trong hộp có một dạ minh châu cực kỳ lớn.
Mục Quang Sùng tà thương nhân nhân giàu có bậc nhất ở Huy Ninh phủ, có rất nhiều tài sản, tại có Cận tướng làm chỗ dựa vững chắc, mấy năm nay tại còn cấu kết với Tạ tri phủ, không biết đã vơ vét được bao nhiêu của cải rồi. Liễu Tiêu Vân không có thời gian để kịp xem hết trong nhà kho này có gì, nàng thu tất cả vào không gian, khóa cửa tại rồi lặng lẽ rời đi. Tạ tri phủ và Mục Quang Sùng cấu kết quan thương với nhau, cắt xén lương thực cứu tế thiên tai, đẩy giá lương thực tên cao, khiến các nạn dân phải trôi dạt khắp nơi, sống tay tắt qua ngày.
Bọn họ chỉ lo vơ vét của cải cho mình, không quan tâm đến sống c.h.ế.t của nạn dân, năm mới này, các nạn dân không an lành thì sao có thể để tên đại gian thương Mục Quang Sùng này sống khá giả được.
Nghĩ đến đây, Liễu Tiêu Vân phi thân đến phòng bếp của Mục phủ, trong phòng bếp quả là có không ít nguyên liệu nấu ăn, không cần biết đó là gì, cứ thu hết vào không gian rồi nói sau. Khoảng sân cạnh phòng bếp là kho lúa của Mục gia, Liễu Tiêu Vân thu hết toàn bộ kho lúa này vào không gian, sau này sẽ tìm cơ hội trả lại lúa cho những nạn dân. Làm xong hết tất cả, Liễu Tiêu Vân chuẩn bị rời khỏi Mục phủ, cũng đã lâu như vậy rồi, có lẽ Lạc Mặc Hàn cũng đã tìm thấy chứng cứ trong thư phòng. Lúc nàng rời đi, nàng đột nhiên đi qua một viên, thấy quản gia đang lén lút vào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hả? Quản gia đây là. . . Vì vậy, nàng đứng lại trên mái nhà một lát, muốn xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Có giọng một nha hoàn hỏi quản gia: “ Sao bây giờ ngài mới đến, bát di thái cứ hỏi thăm ngài mãi? ” Quản gia nhét mấy đồng cho nha hoàn, nhỏ giọng nói: “ Kiểm tra nhà kho nên bị chậm trễ một lát, bát di thái đâu? ”
“ Trong phòng. “ Nha hoàn nói xong lập tức rời đi. Quản gia nhẹ tay nhẹ chân bước vào phòng, đèn trong phòng nhanh chóng tắt đi. Ha ha, không ngờ trên đầu Mục Quang Sùng lại có một cái mũ xanh lớn như vậy. Liễu Tiêu Vân rắc một một ít thuốc mê vào phòng, trước khi mặt trời lên cao, hai người trong phòng sẽ không thể dậy được.
Nhà kho trống, bếp trống, kho lúa trống, lại có hai người trong phòng bát di thái… Không biết ngày mai Mục Quang Sùng thức dậy nhìn thấy có phát điên không? Liễu Tiêu Vân khẽ cong môi, nàng vận khinh công nhảy liên tục mấy bước rồi nhanh chóng rời khỏi Mục phủ.
Đến trước cửa Ninh Vương phủ, Liễu Tiêu Vân vừa ổn định thì đã thấy một bóng đen bay về phía nàng. Trong lòng nàng mừng rỡ, hắn cũng đã về rồi. Lạc Mặc Hàn không dừng lại, hắn ôm lấy Liễu Tiêu Vân phi thân vào Ninh Vương phủ. Hai người trở lại viện của Liễu Tiêu Vân, Lạc Mặc Hàn trả lại thuốc mê và mặt nạ phòng độc cho nàng, nói: “ Mọi việc rất thuận lợi, không cần dùng đến những thứ này. “