Liễu Tiêu Vân cười nói: “ Ưm, rất thuận lợi. “ Lạc Mặc Hàn xoa nhẹ mái tóc nàng: “ Thay quần áo rồi đến thư phòng đi, tam ca đang đợi trong thư phòng. “
‘‘Được. “ Liễu Tiêu Vân trả lời, trở về phòng.
Lạc Mặc Hàn cũng trở lại viện của mình. Hai người thay quần áo, cùng nhau đến thư phòng của Ninh Vương.
Trong thư phòng thắp sáng mấy ngọn đèn lưu ly, Ninh Vương Lạc Mặc Dịch đang ngồi trên xe lăn đọc sách. Nhìn thấy Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân vào thư phòng, Ninh Vương khép sách lại, cười nói: “ Về rồi à? ”
“ Đệ biết tam ca đang ở trong thư phòng chờ tin tức của bọn đệ. “ Lạc Mặc Hàn tiến lên đỡ Ninh Vương ngồi xuống trước bàn làm việc: “ Nếu không đến báo cho tam ca một tiếng, sợ là huynh sẽ ngủ không ngon. “
Ninh Vương cười nói: “ Ám vệ đi theo hai người đến cổng Mục phủ rồi lui về, chỉ sợ gây phiền toái cho hai người. “
Lạc Mặc Hàn khẽ cười, ám vệ của tam ca vốn đang theo phái sau lại đột nhiên quay về, hắn đã hiểu dụng ý của tam ca, cho nên sau khi lấy được chứng cứ, hắn đã lập tức đến thông báo cho huynh ấy.
“ Tam ca, tìm được chứng cứ rồi. “ Lạc Mặc Hàn nói, lấy từ trong tay áo ra hai cái hộp: “ Mật thư qua lại giữa Tạ tri phủ, Mục Quang Sùng và Cận tướng đều ở trong hai cái hộp này, huynh mở ra xem thử đi. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai chiếc hộp này, một chiếc được tìm thấy trong thư phòng ở Mục phủ, chiếc còn lại được tìm thấy trong thư phòng ở Tạ phủ.
“ Thật sao? ” Ninh Vương hơi kích động, mở hai chiếc hộp ra: “ Nhiều mật thư qua lại với kinh thành như vậy. “ Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân ngồi xuống đối diện Ninh Vương. Ninh Vương mở mật thư ra xem từng cái một, sắc mặt nghiêm lại, chân mày cau chặt. Trong những bức mật thư đó, có bức nói về cách biển thủ lương thực cứu trợ của triều đình như thế nào, có bức nói về cách khai thác quặng sắt để chế tạo vũ khí như thế nào, có bức lại nói về việc phá ruộng đất để xây dựng trại ngựa, tăng thuế những đồn điền cửa hàng thế nào. . . Những bức mật thư này, Lạc Mặc Hàn đã đọc qua từng bức.
Sau khi đọc bức mật thư cuối cùng, mặt Ninh Vương tối sầm lại. Hắn ta đem bỏ toàn bộ mật thư vào trong hộp, giật giật khóe miệng, lắc đầu nói: “ Trong mật thư có nói, Thái hậu chuẩn bị sẽ ra tay với Hoàng thượng vào Tết Nguyên tiêu này, đúng là quá nóng vội. “ Lạc Mặc Hàn nói: “ Mục Quang Sùng dự định năm ngày nữa sẽ đến kinh thành. “
‘‘Chúng ta phải đi trước Mục Quang Sùng. “ Ánh mắt Ninh Vương thâm thúy nhìn hai cái hộp trên bàn: “ Sáng mai chúng ta xuất phát sớm, mau chóng đến kinh thành sớm một chút. Y thuật của Chương đại phu cao siêu, hy vọng có thể khống chế được bệnh tình của Hoàng thượng. “
Chương Nhược Cẩn đã châm cứu hai lần cho Ninh Vương, từ thuật châm cứu và chẩn đoán bệnh chính xác của hắn ta, Ninh Vương có thể nhìn ra được Chương Nhược Cẩn rất khác với những đại phu khác. Chỉ là bây giờ bệnh tình Hoàng thượng vô cùng nghiêm trọng, các thái y trong Thái y viện đều bó tay không còn cách nào, sao Chương Nhược Cẩn có thể lập tức chữa khỏi bệnh cho Hoàng thượng được, chỉ cần hắn ta có thể khống chế bệnh tình đã là không tệ rồi. Ninh Vương và An vương rất kính trọng vị hoàng huynh này. Hoàng huynh đối xử với hai phiên vương bọn họ rất tốt, mỗi lần bọn họ vào kinh diện thánh đều được phong thưởng rất nhiều. Hoàng thượng niệm tình hai vị phiên vương đã từng trấn thủ biên giới phía bắc nhiều năm, còn đặc biệt miễn lễ quỳ trước mặt Hoàng đế cho bọn họ.
“ Tam ca, huynh cất số mật thư này đi, ngày mai lúc xuất phát mang nó theo. “ Lạc Mặc Hàn nói. “ Ừ. “ Ninh Vương gật đầu: “ Vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi đi. “ Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân rời khỏi thư phòng của Ninh Vương. Ninh Vương ngồi một mình trong thư phòng một lúc, trong lòng thở dài, trước giờ mẫu phi vẫn luôn ăn chay niệm Phật ở Phổ Cam tự, nếu người biết mạch nước ngầm trong kinh thành lại bắt đầu khởi động thì không biết sẽ nghĩ gì, làm gì.
. . . Sáng sớm hôm sau, Mục Quang Sùng thức dậy, sau khi rửa mặt xong, gã lập tức đến nhà kho phía đông kiểm tra. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cứ sáng lẫn tối gã đều đến nhà kho kiểm tra, nhìn thấy toàn bộ rương vũ khí vẫn nằm chỉnh tề trong kho hàng, gã mới thở phào nhẹ nhõm. Sắp tới số binh khí này sẽ được gửi đến kinh thành, gã không thể sơ xuất được.
Chỉ là, khi Mục Quang Sùng dùng chìa khóa mở cửa nhà kho phía đông, gã lại chỉ nhìn thấy một hòn non bộ xuất hiện trước mặt, tất cả binh khí trong nhà kho đều không cánh mà bay, gã lập tức hóa đá tại chỗ, đầu óc trống rỗng.