Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế

Chương 359



Nghe giọng, Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân ăn ý âm thầm leo lênái nhà không một tiếng động. Không ngờ tại trùng hợp như vậy, hai người kia chính là Mục Quang Sùng và Tạ Khải Uyên, bọn họ vừa mới kiểm tra nhà kho phía đông xong, đang chuẩn bị quay lại thư phòng. “ Tạ đại nhân, mời đến thư phòng một chuyến. “

‘‘Ưm, được. “

Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân có thể nhìn thấy rõ ràng từ trên mái nhà, thứ mà hai người này đang cầm chắc là một mật thư, chẳng lẽ đó là mật thư mà bọn họ vừa nhận được sao?

Liễu Tiêu Vân ra hiệu Lạc Mặc Hàn đi theo Mục Quang Sùng và Tạ Khải Uyên đến thư phòng, nàng tiếp tục đi theo quản gia đến nhà kho phía đông.

Lạc Mặc Hàn lo cho Liễu Tiêu Vân sẽ hành động một mình, hắn do dự một lúc, Liễu Tiêu Vân lấy ra một túi thuốc mê và mặt nạ phòng độc màu đen, đưa cho Lạc Mặc Hàn.

Hắn hiểu ý ngay, cầm lấy thuốc mê và mặt nạ phòng độc, hai người hẹn gặp nhau trước cổng Ninh Vương phủ trước giờ tý, nàng đồng ý.

Lạc Mặc Hàn lặng lẽ đi theo sau Mục Quang Sùng và Tạ Khải Uyên, Liễu Tiêu Vân âm thầm đi theo quản gia đến nhà kho phía đông. Vừa tới cửa nhà kho phía đông, quản gia cầm chìa khóa mở cửa nhà kho.

Ở một nơi bí mật nào đó, Liễu Tiêu Vân nhìn thấy những chiếc rương được sắp xếp chỉnh tề trong kho, chất đầy cả kho, quản gia không mở những chiếc rương này ra mà chỉ đếm số lượng. Sau khi kiểm tra cẩn thận, quản gia khóa cửa nhà kho phía đông, cầm chìa khóa chuẩn bị đến nhà kho phía tây. Nàng thầm nghĩ không biết trong những chiếc rương ở nhà kho phía đông này có gì, đợi lát nữa nàng sẽ quay lại xem sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Liễu Tiêu Vân tiếp tục âm thầm đi theo, trên đường đi, nàng phát hiện trong Mục phủ có hai nhóm người hầu tuần tra bảo vệ qua lại trong phủ. Nàng biết khinh công, lại còn có không gian để ẩn thân, nàng không để ý đến những đám người đó.

Lạc Mặc Hàn bí mật đi theo Mục Quang Sùng và Tạ Khải Uyên, thấy hai người họ mang theo mật thư vào thư phòng, người hầu đứng canh trước của thư phòng tự động lui xuống, hắn tiếp tục âm thầm theo dõi. Mục Quang Sùng và Tạ Khải Uyên ngồi xuống, sau khi đọc bức mật thư, cả hai tiếp tục trò chuyện rất hứng thú. “ Tạ đại nhân, ý của Cận tướng là ngài có thể đến kinh thành trước Tết Nguyên tiêu, năm ngày sau có thể xuất phát. “

“ Theo như lời của Cận tướng trong mật thư, Thái hậu dự định trong Tết Nguyên tiêu…” . . .

Lạc Mặc Hàn cau mày, hai người trong thư phòng bắt đầu châu đầu thì thầm, dù vậy, hắn vẫn có thể nghe được bảy tám phần cuộc trò chuyện giữa hai người bọn họ. Nghe xong, ánh mắt Lạc Mặc Hàn lạnh như băng, sắc mặt trầm xuống, hắn không ngờ Thái hậu lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả đợi Hoàng thượng ba tháng cuối cùng cũng không được.

Liễu Tiêu Vân nhảy liên tục trên mái nhà, đi theo quản gia đến nhà kho phía tây. Quản gia mở cửa nhà kho phía tây, đi vào kiểm tra cẩn thận. Nhà kho phía tây chất không ít đồ tốt, trong đó bắt mắt nhất là một gốc san hô đỏ cao hơn một mét, hay lắm, gốc san hô đỏ lớn như vậy không biết là chuẩn bị để dâng cho Thái hậu hay là Cận tướng đây. Kiểm tra xong, quản gia âm thầm lén lấy một chiếc vòng tay bằng vàng bỏ vào trong tay áo, khóa cửa lại dẫn hai người hầu rời đi. Liễu Tiêu Vân hơi nheo mắt lại, nàng không ngờ tên quản gia kia lại làm vậy.

Sau khi quản gia và người hầu rời đi, nàng phi thân đến nhà kho phía đông, dễ dàng mở cửa nhà kho. Sau khi vào nhà kho phía đông, Liễu Tiêu Vân mở những chiếc rương ra, nàng không khỏi kinh ngạc sững người.

Trong những chiếc rương này không chứa đầy vàng bạc châu báu gì mà toàn bộ đều chứa đầy vũ khí đao, kiếm và mũi tên sắc bén. Toàn bộ nhà kho phía đông chứa đầy những chiếc rương như vậy. Mục Quang Sùng lấy đâu ra nhiều vũ khí tinh xảo và đao kiếm sắc bén như vậy, không phải là lén khai thác quặng sắt riêng chứ? Lén lút khai thác quặng sắt riêng rồi rèn binh khí, gan tên này quả là lớn thật.

Một tên Cận tướng có quan hệ thông gia với một thương nhân giàu có bậc nhất, mà trong nhà kho phía đông của gã lại cất giấu đầy binh khí sắc bén, như vậy đã rất rõ ràng đám người này muốn làm gì. Lúc nãy quản gia nói rằng, Mục Quang Sùng sẽ gửi thứ gì đó trong nhà kho phía đông đến kinh thành. . . Không thể để bọn họ thực hiện âm mưu này được, Liễu Tiêu Vân cũng không nghĩ nhiều, nàng lập tức thu toàn bộ số binh khí này vào không gian.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com