Lạc Mặc Hàn giải thích cho Liễu Tiêu Vân về mối quan hệ giữa những người này, trong đó có cả quan hệ thông gia giữa Tạ Khải Uyên, Mục Quang Sùng, Cận tướng và Thái hậu. Liên can đmến phần lớn quyền quý trong kinh thành, quan hệ tại càng thêm phức tạp, Lạc Mặc Hàn cũng không nói nhiều, trong lòng thầm nghĩ, cứ từ từ cho nàng biết. Hai người bọn họ đều là người thôrng minh, có một số việc dù không nói cũng có thể biết được chuyện gì đang xảy ra. Trên đường trở về, Lạc Mặc Hàn hỏi: “ Nghĩ kỹ rồi chứ, tối nay đến hai phủ đó thăm đò sao? ”
Liễu Tiêu Vân gật đầu: “ Như lời chàng nói đấy, có một số thứ phải cần chứng cứ, buổi tối đến tìm thử xem, biết đâu lại tìm được. “
Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân quay về Ninh Vương phủ, lúc dùng bữa tối, hai người biết Chương Nhược Cẩn đang châm cứu điều trị chân cho Ninh Vương, cũng rất vui mừng.
Ninh Vương phi đưa hai đứa trẻ đến dùng bữa tối với Ninh Vương và mọi người. Có nha hoàn và bà v.ú chăm sóc hai đứa trẻ, Liễu Tiêu Vân và Ninh Vương phi vừa ăn vừa trò chuyện, cũng dần trở nên quen thuộc lẫn nhau.
Sau bữa tối, Ninh Vương sắp xếp cho Lạc Mặc Hàn và những người khác nghỉ ngơi ở ba viện gần nhau. Viện của Lạc Mặc Hàn thì không cần phải nói, trong viện của Liễu Tiêu Vân, Ninh Vương phi đã đặc biệt sắp xếp cho hai nha hoàn đến hầu hạ nàng. Liễu Tiêu Vân khéo léo từ chối với lý do nàng đã quen ở một mình, thấy nàng cứ khăng khăng như vậy, Vương phi cũng chỉ còn cách bỏ cuộc.
Người trong vương phủ rất cung kính với Chương Nhược Cẩn, sắp xếp hai người hầu lanh lợi đến hầu hạ, nghe theo sai bảo của hắn ta bất cứ lúc nào. Sau khi thi châm cho Ninh Vương, Chương Nhược Cẩn mới quay về viện của mình nghỉ ngơi.
Thấy mọi người đã ngủ say, Lạc Mặc Hàn mặc đồ đi đêm đến viện của Liễu Tiêu Vân. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng đứng trong sân, cũng mặc một bộ đồ đi đêm màu đen.
“ Đã chuẩn bị xong chưa? ”
“ Xong rồi. “
“ Xuất phát thôi. “
‘‘Ừm. “ Hai người nhún nhẹ mũi chân cùng bay lên, hai bóng đen lập tức biến mất trong màn đêm yên tĩnh. Theo sự sắp xếp của Liễu Tiêu Vân, lần này Lạc Mặc Hàn không mang theo cả thân vệ và ám vệ. Trong vương phủ có hộ vệ tuần tra.
“ Hình như có gió phải không? ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
‘‘Làm gì có gió chứ? ”
‘‘Vừa rồi đúng là có gió. “
‘‘Ngươi nghĩ nhiều rồi. “
Một lát sau, ám vệ của Ninh Vương phủ báo cáo với Ninh Vương: “ Vương gia, An Vương và Liễu cô nương đã đến Mục phủ, để toàn bộ ám vệ và thân vệ ở lại vương phủ, không có ai đi theo. “ Ninh Vương suy nghĩ một chút nói: “ Ừm, rút hết toàn bộ ám vệ đi. “ Ninh Vương nghĩ thầm, nếu tứ đệ đã để lại toàn bộ thân vệ và ám vệ thì có lẽ đệ ấy và Liễu cô nương đã sắp xếp chuyện đến Mục phủ ổn thỏa, hắn ta không thể làm loạn kế hoạch của bọn họ. Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân vận khinh công, nhanh chóng đến phủ của Mục Quang Sùng. Khắp nơi trong phủ đều thắp đèn lồng sáng lung linh, đình đài khắp các viện đều được chạm trổ hoa lệ, bao nhiêu hòn non bộ và đá kỳ dị, giàn cầu nước chảy, hoa viên rừng trúc, bao nhiêu loài hoa nổi tiếng và thực vật lạ, trông vô cùng xa hoa.
Liễu Tiêu Vân thầm than trong lòng, không hổ là thương nhân giàu có bậc nhất thở cũng ra tiền, trong phủ cũng giàu có xa xỉ đến vậy. Nghe tiếng chìa khóa leng keng, Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân trốn sau hòn non bộ. Một nam nhân trông giống như quản gia đi tới, trong tay cầm một chùm chìa khóa, phía trước còn có hai người hầu cầm đèn lồng. “ Thông minh lên một chút cho ta đi, mấy ngày nữa lão gia sẽ đến kinh thành, nhất định phải trông chừng nhà kho thật kỹ, ngày nào cũng phải kiểm tra cẩn thận một lần. “
‘‘Quản gia, ngài nói phải đi nhà kho nào trước đây? ” Một người hầu đi theo hắn, thận trọng hỏi.
“ Đương nhiên kiểm tra nhà kho phía đông trước, bảo vật mà lão gia cần đều ở nhà kho phía đông. “ Quản gia nói rồi bước nhanh về phía trước. Hai người hầu cầm đèn lồng cũng tăng tốc. Liễu Tiêu Vân và Lạc Mặc Hàn nhìn nhau, gật gật đầu, hai người thống nhất sẽ đến nhà kho phía đông xem trước, lợi dụng bóng đêm sâu thẳm, hai người âm thầm đi theo. Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân bí mật đi theo quản gia của Mục phủ đến nhà kho phía đông. Đi được một lúc, có hai người đi tới, hình như là từ hướng nhà kho phía đông.
Quản gia vội vàng tiến lên, khom người hành lễ: “ Lão gia, Tạ đại nhân. “