Xuyên Về Cổ Đại Chạy Nạn Trong Loạn Thế

Chương 357



Liễu Tiêu Vân ngẩng đầu tên nhìn qua Chương Nhược Cẩn, trong trí nhớ của nguyên chủ, tẩu tử của nàng chạy nạn đến Liễu gia thôn nàng không biết nguyên quán tấu tử tại là người Thanh Hà Ký Dương. Nghe vậy, Lạc Mặc Hàn thâm nghĩ, nguyên quán của Thân tri phủ cũng là Thanh Hà Ký Dương, quả là trùng hợp. Ninh Vương tại hỏi: “ Trong nhà ngươi còn ai không? ”

“ Còn có một muội muội. “ Sắc mặt Chương Nhược Cẩn bình tĩnh.

Ninh Vương hơi đăm chiêu, không hỏi thêm nữa, bữa ăn rất yên tĩnh.



Sau ubữa trưa, Ninh Vương nhìn thoáng ra hướng cửa. Định quản gia đang đợi ở cửa vội vàng bước tới: “ Vương gia. “ Ninh Vương ra lệnh: “ Ưm, mang trà đến tiền thính đi. “

‘‘Vâng, Vương gia. “ Đinh quản gia lui xuống.

Ninh Vương cùng mọi người đến tiền thính của vương phủ. Sau khi ngồi xuống, Đinh quản gia dâng trà lên rồi lui xuống.

Trong lúc uống trà, Ninh Vương nói với Lạc Mặc Hàn: “ Long thể của Hoàng thượng không tốt, việc này không nên chậm trễ nữa, sáng mai chúng ta sẽ xuất phát đến kinh thành, trước khi vào cung hãy đến Phổ Cam tự bái kiến mẫu phi đã. “ Thấy tam ca đồng ý đến bái kiến Huệ Thái phi, hơn nữa còn bằng lòng đi cùng, cuối cùng Lạc Mặc Hàn cũng yên lòng. Trái tim Chương Nhược Cẩn hẫng một nhịp, nhưng vẫn bình tĩnh uống trà.

Uống trà xong, Lạc Mặc Hàn đứng dậy nói với Ninh Vương: “ Tam ca, chiều nay không có việc gì, chúng ta đi dạo phố đi. “ Ninh Vương gật đầu: “ Cũng được, trong nhà vẫn còn một số việc cần thu xếp, huynh không đi cùng các đệ được, đi sớm về sớm. “

Lạc Mặc Hàn lại hỏi Chương Nhược Cẩn: “ Chương đại phu, ngươi muốn ở lại phủ hay. . . “ Chương Nhược Cẩn cười nói: “ Ta vẫn nên ở lại quý phủ thôi. “

Vì vậy, chỉ Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân cùng nhau rời khỏi Ninh Vương phủ. Lận Anh và Quý Toản muốn đi theo, nhưng Lạc Mặc Hàn xua tay, ý bảo bọn họ đợi ở Ninh Vương phủ. Trong tiền thính chỉ còn lại Ninh Vương, Chương Nhược Cẩn và hai thân vệ của Ninh Vương. Chương Nhược Cẩn đột nhiên hỏi Ninh Vương: “ Chân của Vương gia đã bị thương bao lâu rồi? ”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ninh Vương thản nhiên nói: “ Đã gần nửa năm rồi. “ Chương Nhược Cẩn hỏi lại: “ Đã từng chữa trị chưa? ”

“ E rằng khó chữa trị được, tháng bảy ta bị ám sát, lúc đó hai chân bị thương do tên bắn, trên mũi tên có độc, dù đã kịp thời uống thuốc giải độc nhưng sau khi giải độc xong, chân của ta lại mất đi cảm giác, còn có thể sống sót đã là may mắn. “ Ninh Vương mặt không đổi sắc nói. Chương Nhược Cẩn cau mày nói: “ Vương gia đã thử châm cứu chưa? ”

Trong mắt Ninh Vương lóe lên một tia sáng, nhưng lại nhanh chóng ảm đạm: “ Chỉ phí công mà thôi. “ Sắc mặt Chương Nhược Cẩn vẫn bình tĩnh, nói: “ Vương gia không thử thì sao biết được, nếu lỡ như. . . “

“ Chân của bổn vương còn có cơ hội chữa khỏi sao? ” Tinh thần Ninh Vương phấn chấn lên, vẻ mặt kích động: “ Chương đại phu có thể chữa khỏi cho bổn vương không, sau này bổn vương nhất định sẽ cảm tạ ngươi. “

Cả hai thân vệ của hắn ta cũng đều mừng rỡ. Chương Nhược Cẩn khẽ cười: “ Đợi sau khi bắt mạch cho Vương gia xong thì mới biết có chữa trị được không. “ Ninh Vương gật đầu: “ Làm phiền Chương đại phu. “

Chương Nhược Cẩn đứng dậy đến bắt mạch cho Ninh Vương.

Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân đến đường chính, chuẩn bị xem xét vị trí của Tạ phủ và Mục phủ. Hai người đi dạo trên đường một lát, Lạc Mặc Hàn dẫn Liễu Tiêu Vân đến một con đường khác, đi thêm khoảng hai khắc nữa thì thấy cửa lớn Tạ phủ.

Ánh mắt Lạc Mặc Hàn thâm thúy, trầm giọng nói: “ Đám người tập kích bọn ta vào tháng bảy để lại một ít manh mối, có vẻ như có liên quan đến Tạ tri phủ, hộ vệ của Ninh Vương phủ cũng đã âm thầm điều tra một thời gian. “

“ Đã điều tra Mục phủ chưa? ” Liễu Tiêu Vân nhớ giữa hai phủ này có một đường hầm bí mật, nếu Tạ tri phủ cũng tham gia và vụ ám sát này thì Mục Quang Sùng cũng không thoát khỏi liên can.

“ Cả hai phủ đều được bí mật điều tra, nhưng toàn bộ manh mối đều bị đứt đoạn ở Tạ phủ. “ Lạc Mặc Hàn trầm giọng nói.

Lạc Mặc Hàn và Liễu Tiêu Vân đi về phía trước, đi ngang qua cửa lớn Tạ phủ như không có chuyện gì xảy ra, phát hiện có một vài người hầu đang canh cửa. Sau đó hai người đi đến một con phố phía sau, đi ngang qua cổng Mục gia, ha ha, diện tích Mục gia thế mà còn lớn hơn cả vương phủ của Ninh Vương.

Mục Quang Sùng không hổ là thương nhân giàu có nhất Huy Ninh phủ, cũng là một con ch.ó vơ vét của cải cho Thái hậu và Cận tướng, hằng năm đều cung phụng hiếu kính chỉ tử của mình một số tiền lớn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com