Ở kinh thành, Thái hậu trị vì chính sự ba năm, Hoàng thượng xem như bị mất quyền lực, trong ba năm này có vẻ cuộc sống của Hoàng thượng rất khó khăn, còn bị bệnh nặng quấn thân, trong cung cũng có thái y nhưng tại không thể chữa được cho Hoàng thượng mà còn cần phải tìm danh y khác. Ở Huy Ninh phủ thì quan thương cấu kết nhau vơ vét của cải khắp nơi, Ninh Vương sống ở đất phong của mình cũng không an tành. Chậc, Ninh Vương còn không biết trong đất phong của mình còn có một mỏ vàng. Trong ba huynh đệ này, dường như chỉ có An Vương Lạc Mặc Hàn. . .
Lạc Mặc Hàn cầm chén trà của Liễu Tiêu Vân lên, châm cho nàng một chén trà khác, lấy một đĩa bánh ngọt khác đặt trước mặt nàng, nhỏ giọng nói: “ Đói bụng thì ăn trước mấy món bánh này đi. “
“ Cái người này làm gì vậy. . . “ Liễu Tiêu Vân nghĩ thầm, người này làm sao vậy, sáng này nàng chưa ăn gì, nhưng cũng chỉ ăn thêm hai miếng bánh thôi, thế là hắn đã kéo hai đĩa bánh đến trước mặt nàng.
Ninh Vương Lạc Mặc Dịch nhìn tứ đệ như vậy, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, sao tứ đệ cứ như thay đổi thành một người hoàn toàn khác vậy, trước kia đệ ấy không gần nữ sắc, bây giờ lại…
Lạc Mặc Hàn hoàn toàn không để ý đến chuyện này, hắn nhấp một ngụm trà rồi nói: “ Tất cả đều phải dựa vào chứng cứ, có chứng cứ, cho dù kẻ đó là quan tại tham ô hay là gian thương gây họa thì cũng không thể thoát được. “ Ninh Vương Lạc Mặc Dịch dựa vào ghế đại sư, chậm rãi nói: “ Thời gian trước huynh đã phái ám vệ đến Tạ phủ và Mục phủ tìm kiếm chứng cứ, không ngờ cả hai phủ đều canh phòng rất nghiêm ngặt, không tìm được chứng cứ tiên quan, chỉ tìm được một ít manh mối, ám vệ phát hiện trong Mục phủ có một đường hầm dẫn đến Tạ phủ. “ Lạc Mặc Hàn hừ tạnh một tiếng: “ Hai phủ tại có đường hầm ngầm nối với nhau, nếu nói Tạ Khải Uyên và Mục Quang Sùng không thông đồng với nhau, ai tin được. “
“ Tạ phủ và Mục phủ có gần nhau không? ” Liễu Tiêu Vân thản nhiên hỏi.
Ninh Vương thở dài: “ Hai phủ nằm ở hai con phố, nói gần không gần, nói xa cũng không xa. “
“ Thế nào, cảm thấy hứng thú sao? ” Lạc Mặc Hàn hiểu ý, cười nói: “ Buổi tối đi thăm dò xem rốt cuộc nó thế nào không? ” Liễu Tiêu Vân lạnh nhạt nói: “ Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cứ đi xem thử thế nào. “
Ninh Vương nhìn ra chút manh mối, hắn ta cũng hứng thú, ngồi thẳng người lên: “ Cô nương biết binh pháp sao? ” Liễu Tiêu Vân đáp: “ Cũng chỉ biết một chút thôi. “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lạc Mặc Hàn cười sang sảng, ánh mắt nhìn Liễu Tiêu Vân đầy sự cưng chiều: “ Tam ca, nàng chính là người huấn luyện chính cho toàn bộ một vạn phủ binh trong phủ của đệ, huynh nói xem nàng có hiểu binh pháp hay không? ”
‘‘Thật sao? ” Ninh Vương vô cùng kinh ngạc: “ Xem ra cô nương không chỉ am hiểu binh pháp mà còn biết dùng binh nữa. “
Liễu Tiêu Vân thật sự cảm thấy Lạc Mặc Hàn không bình thường lắm, nàng cũng chỉ huấn luyện năm trăm phủ binh cho hắn, nàng trở thành người huấn luyện chính của một vạn phủ binh trong phủ hắn từ khi nào. Lúc này, Đinh quản gia đi vào thư phòng, khom người nói: “ Vương gia, cơm trưa đã chuẩn bị xong rồi, mời ngài đến phòng ăn dùng bữa. “
“ Được, mời Chương đại phu đến phòng ăn dùng bữa đi. “ Ninh Vương nói. “ Vâng, Vương gia. “ Đinh quản gia lui xuống.
Lạc Mặc Hàn đứng dậy, đỡ Ninh Vương lên xe lăn, cười nói: “ Tam ca, hôm nay lại có thể ăn tiệc cá trong phủ của huynh rồi. “
Ninh Vương cười nói: “ Đầu bếp trong phủ biết đệ thích ăn cá, chỉ cần biết đệ đến thì sẽ làm cho đệ một bữa tiệc cá đủ món. “ Lạc Mặc Hàn nói, đợi sau khi ăn bữa tiệc cá này xong, hăn sẽ thưởng cho những đầu bếp đó. Hai thân vệ của Ninh Vương đi tới muốn phụ giúp đẩy xe lăn, nhưng Lạc Mặc Hàn tại dùng ánh mắt cản bọn họ tại, đích thân đẩy Ninh Vương đến phòng ăn, Liêu Tiêu Vân đi theo sau cùng đến phòng ăn.
Một lúc sau, mọi người đến trước cửa phòng ăn, Đinh quản gia đã đưa Chương Nhược Cẩn đến. Mọi người cùng nhau vào phòng ăn, Liễu Tiêu Vân chú ý đến Ninh Vương phi và hai đứa trẻ không cùng đến dùng bữa trong phòng ăn.
Mùi hương trong phòng thơm lừng, trưa nay quả là một bữa tiệc cá, Lạc Mặc Hàn kéo Liễu Tiêu Vân ngồi bên cạnh mình. Ninh Vương, Lạc Mặc Hàn, Chương Nhược Cẩn và Liễu Tiêu Vân cùng nhau dùng bữa trưa.
Ninh Vương đột nhiên hỏi: “ Chương đại phu là người ở đâu? ”
“ Nguyên quán là người Thanh Hà Ký Dương. “ Chương Nhược Cẩn trả lời.