Xa Chí mặt tái mét, nụ cười nơi khóe môi cứng đờ như tượng, cố gắng gượng cười nhưng đuôi mắt đã kéo căng đầy nếp nhăn.
Không khí lập tức trở nên vô cùng lúng túng. Trần Nguyên Phúc hận không thể rèn sắt thành thép, trừng mắt nhìn Tiểu Tước, rồi lại quay sang nhìn sắc mặt Xa Chí, trong lòng rối như tơ vò, nhất thời không biết nên nói gì để tháo gỡ tình huống.
Trần Ánh Trừng lần đầu tiên thấy cha và anh cả mình lộ ra vẻ mặt xấu hổ khó xử đến thế, suýt nữa không nhịn được mà phá lên cười. Nhưng nhìn đến ánh mắt như sắp phun lửa của Xa Chí, nàng đành cố căng da mặt, ép nụ cười nghẹn lại trong cổ họng.
“Ngươi, ngươi thật là… Có thể được thành chủ ưu ái, đó là cơ duyên mà người ta cầu mấy đời còn không được!”
Trần Nguyên Phúc run giọng, nói ra một câu thường thấy trong các bộ tiểu thuyết.
“Không sao, không sao.”
Xa Chí cố gắng giữ dáng vẻ khoan dung độ lượng của bậc trưởng bối, nhưng trong lòng lại sóng ngầm cuộn trào. Hôm qua vừa bị hai đứa trẻ này náo loạn một trận, đến mức lộ cả thân phận, Tiểu Tước lại còn cắn hắn một miếng, thế mà hắn vẫn gạt bỏ hiềm khích, chủ động muốn thu nhận đối phương làm đồ đệ. Kết quả lại bị từ chối thẳng thừng.
Thánh nhân còn khó mà nuốt trôi cục tức này, huống hồ hắn vốn dĩ đã là người bụng dạ hẹp hòi.
Nụ cười gượng gạo cuối cùng cũng không thể che giấu nổi nỗi tức giận, Xa Chí miễn cưỡng cười một tiếng rồi đứng phắt dậy, đích thân tiễn khách:
“Trời cũng không còn sớm, các ngươi cứ về trước đi. Chuyện thu đồ đệ, hôm khác bàn tiếp.”
“……”
Một đoàn người lặng lẽ rời phủ thành chủ, trở về Ánh Nguyệt Sơn Trang. Trần Nguyên Phúc và Trần Chính Thác cưỡi ngựa đi phía trước, trong màn đêm đuổi theo ánh trăng le lói phía chân trời.
Trần Ánh Trừng nằm trong lòng Cần Nương, lim dim sắp ngủ, trong cơn mơ màng nhìn thấy góc thùng xe có bóng dáng Tiểu Tước. Nhớ lại vẻ mặt giận dữ của Xa Chí khi vung tay áo bỏ đi, nàng không nhịn được bật cười khẽ:
“Thì ra… ngươi thật sự biết nói.”
Tiểu Tước liếc nàng một cái, rồi quay đầu đi. Trong động tác ấy hình như còn mang theo một chút oán trách.
“Nếu ngươi biết nói, sao trước đây lại không trò chuyện với ta?” Trần Ánh Trừng lẩm bẩm, ngáp một cái, “Tiếng ngươi nghe cũng dễ chịu lắm, sau này nói nhiều một chút nhé.”
Cả ngày mệt mỏi, trước mắt nàng dần trở nên mơ hồ. Trần Ánh Trừng cảm giác như Tiểu Tước vừa hé miệng định nói điều gì đó, nàng cố căng tai nghe cho rõ… nhưng chưa kịp nghe, cơn buồn ngủ đã nuốt chửng ý thức nàng, đưa nàng vào giấc ngủ sâu.
“Ta không muốn đến phủ thành chủ.” Tiểu Tước nhẹ nhàng nói.
Đáng tiếc, Trần Ánh Trừng đã không còn nghe thấy nữa.
Cần Nương và Mộng Cô lại nghe được rõ ràng. Cả hai vẫn nghĩ Tiểu Tước là người câm, lần đầu nghe đứa trẻ này cất lời, đều không khỏi sửng sốt.
Mộng Cô tò mò hỏi: “Nếu con nói được, vì sao trước kia không mở miệng?”
“……”
Tiểu Tước liếc nhìn Trần Ánh Trừng đang ngủ say, rồi cúi đầu không đáp.
Cần Nương khẽ lắc đầu thở dài, “Đúng là đứa nhỏ bướng bỉnh.”
Tại lối vào sơn trang, Thẩm Tịnh đã chờ sẵn từ lâu. Nhìn thấy mọi người bình an trở về, bà thở phào nhẹ nhõm, vội bước đến đón lấy Trần Ánh Trừng từ tay Cần Nương.
“Đã xảy ra chuyện gì ở phủ thành chủ vậy?” Thẩm Tịnh nhìn vẻ mặt u ám của Trần Nguyên Phúc, lo lắng hỏi.
“Về nhà rồi nói.” Trần Nguyên Phúc khẽ đáp, rồi lại nhìn sang Tiểu Tước mà thở dài: “Đứa nhỏ này, thật sự là không biết trời cao đất dày. Chính Thác, con dẫn nó về trước đi.”
Tiểu Tước sau khi bị răn dạy vẫn giữ vẻ mặt bình thản. Cậu cúi người hành lễ với hai người lớn rồi lặng lẽ theo sau Trần Chính Thác quay về Lan Uyển.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Trần Ánh Trừng, vợ chồng Trần Nguyên Phúc mới bắt đầu bàn bạc về chuyện xảy ra trong đêm.
Thẩm Tịnh hỏi:
“Chàng nói là thành chủ muốn nhận Tiểu Tước làm đồ đệ? Ông ta chẳng phải trước giờ chưa từng thu đồ đệ sao?”
Trần Nguyên Phúc lắc đầu:
“Ta cũng không biết rốt cuộc ông ta đang nghĩ gì. Khi ông ấy rời thành đi vân du, Trừng Trừng nhà mình còn chưa ra đời mà.”
“Thành chủ vốn tính tình kiêu ngạo, năm xưa chẳng phải vì không muốn ở lại Xích Nhật Học Viện làm giảng sư nên mới quay về Thanh Bảo Thành sao? Bây giờ lại đột nhiên muốn thu đồ đệ, e là một là do cảm thấy đại nạn sắp tới, nên gấp rút tìm người truyền thừa y bát; hai là…”
Trần Nguyên Phúc tiếp lời:
“…Hai là Tiểu Tước thật sự là một kỳ tài, đến mức ngay cả người như ông ta ghét thu đồ đệ cũng phải động lòng. Ta thấy tinh thần thành chủ vẫn rất minh mẫn, không giống người sắp có chuyện gì lớn xảy ra.”
“Vậy thì chỉ có thể là khả năng thứ hai rồi.”
Thẩm Tịnh kết luận.
Trần Nguyên Phúc cau mày:
“Chỉ là đứa nhỏ kia quá không biết điều, lại dám trước mặt từ chối thẳng thành chủ.”
Nam Cung Tư Uyển
Thẩm Tịnh bật cười:
“Chính vì còn là một đứa trẻ, nên mới dám nói thẳng. Thực lòng mà nói, nếu Tiểu Tước là con của chúng ta, ta nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Nhưng mà…”
Trần Nguyên Phúc khẽ thở dài:
“Trừng Trừng mới là con ruột của chúng ta. Trước khi điều tra rõ xem trên người Tiểu Tước rốt cuộc có thứ gì khiến bệnh tình Trừng Trừng cải thiện, ta cũng không muốn để nó rời đi.”
Ý nghĩ của hai người tuy có phần ích kỷ, nhưng là cha mẹ, khó tránh khỏi việc luôn đặt con ruột mình lên hàng đầu.
Hai vợ chồng bàn bạc suốt nửa đêm, cuối cùng quyết định: nếu Tiểu Tước đã trực tiếp từ chối Xa Chí, vậy thì họ sẽ tôn trọng ý muốn của đứa nhỏ. Ngày mai sẽ chuẩn bị lễ vật đến tạ lỗi, sau đó sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.
Nhưng còn chưa kịp đến phủ xin lỗi, Xa Chí lại đích thân tìm đến tận cửa.
Xa Chí trước giờ luôn không muốn thu đồ đệ, một phần vì sợ dạy không ra trò, làm mất mặt; phần khác lại sợ dạy quá tốt, đồ đệ giỏi hơn mình, đến lúc đó lòng ghen tuông trỗi dậy, cũng không biết nên đối xử ra sao.
Hắn vốn đã sớm nhìn thấu bản thân, tính toán chi ly, bụng dạ hẹp hòi, lòng dạ nhỏ nhen nên thật sự rất khó để thu nhận một đồ đệ.
Thế nhưng sau mấy ngày giận dỗi, Xa Chí cuối cùng vẫn không nỡ buông tay một đứa trẻ mang tiên cốt bẩm sinh như thế.
Trong lúc hỗn loạn hôm đó, khi vô tình chạm vào kinh mạch của Tiểu Tước, ông đã phát hiện luồng chân khí thuần hậu hiếm thấy trong cơ thể cậu. Chỉ một lần chạm đó đã đủ để Xa Chí nhận ra: đứa trẻ này tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.
Ông từng tu luyện hơn 50 năm ở Tiên phủ mạnh nhất Thanh Hà đại lục Xích Nhật Học Viện. Nơi anh tài xuất hiện như mây. Qua năm tháng, Xa Chí thấm thía sâu sắc ý nghĩa của câu: “Ngoài người còn có người, ngoài trời còn có trời.”
Dù là thiên tài hiếm có trăm năm mới xuất hiện một lần ở Thanh Bảo Thành, nhưng khi đến Xích Nhật Học Viện, ông cũng chỉ có thể miễn cưỡng được xếp vào hàng học sinh trung bình khá.
Nhưng có một điều ông có thể khẳng định: tư chất của Tiểu Tước vượt xa bất kỳ ai mà ông từng gặp trong suốt 50 năm qua.
Chỉ có một thiên tài tuyệt thế như vậy mới xứng đáng trở thành đồ đệ của ông.
Xa Chí tuy keo kiệt, lại rất sĩ diện. Để giữ được hạt giống tốt này trong tay, ngay hôm sau, ông đã đích thân mang lễ vật đến tận cửa, đích danh yêu cầu gặp Tiểu Tước.
Thành chủ bỏ cả đám khách đang chờ ở Thanh Bảo Tư để đích thân đến Trần gia, khiến hơn nửa người trong phủ phải tất bật ra nghênh đón, trong ngoài bận rộn không ngơi, chỉ sợ chậm trễ mất vị khách quý.
Trần Ánh Du quanh năm tu luyện trong Trúc Uyển, vốn chẳng mấy khi ra mặt gặp người, hôm nay cũng bị gọi tới để tiếp khách. Ba huynh muội ngồi một bên, đối diện vị trưởng bối mà họ chưa từng gặp qua, gần như chẳng nói gì, thỉnh thoảng mới đáp lại vài câu hỏi thăm xã giao của Xa Chí.
Trần Nguyên Phúc đích thân phái tổng quản đi mời Tiểu Tước, mọi người ngồi uống trà chờ khá lâu, lại thấy tổng quản trở vào, mặt mày lộ rõ khó xử, vừa bước vào đã vội cúi đầu nhận lỗi:
“Thuộc hạ vô năng.”
Trần Nguyên Phúc nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”
Tổng quản lau mồ hôi lạnh, cẩn thận đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tứ tiểu thư đang ngủ. Trước khi ngủ dặn khi tỉnh dậy muốn ăn dưa hấu, Tiểu Tước khăng khăng phải chờ nàng tỉnh rồi tự tay bưng dưa hấu đến, lúc đó mới chịu rời đi.”
“……”
Xa Chí nhấp ngụm trà hoa cúc thanh nhiệt, nét cười trên mặt không đổi.
Ông không thể chấp nhặt với hai đứa nhỏ đó nữa. Sau từng ấy lần bị “hành”, ông đã gần như luyện được tâm không phiền, khí không bực.
Còn chuyện thật sự là vì đợi Trần Ánh Trừng tỉnh dậy, hay chỉ đơn giản là không muốn gặp ông, e rằng chỉ hai đứa trẻ kia mới rõ.
Trần Nguyên Phúc đành bất lực lắc đầu:
“Không thể để người khác mang thay được sao?”
Tổng quản đáp:
“Tiểu thư dặn riêng cậu ta. Cậu ta nhất quyết không cho ai khác thay.”
“Đúng là đứa nhỏ cứng đầu.” Trần Nguyên Phúc than.
Trần Chính Triệt ngồi bên nghe mà muốn bật cười, vừa mới cong khóe môi thì đã bị Trần Chính Thác lườm một cái, lập tức rút lại, xụ mặt xuống.
“Ngươi đi xem một chút,” Trần Chính Thác thấp giọng dặn, “Dưa hấu có tính hàn, nhớ làm bớt lạnh qua rồi mới mang cho muội ấy.”
“Rõ.” Trần Chính Triệt lặng lẽ rút lui.
Trần Nguyên Phúc quay sang xin lỗi Xa Chí lần nữa, Xa Chí vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu:
“Không sao cả.”
Trần Ánh Du nhỏ giọng hỏi đại ca:
“Cái tên tiểu câm đó rốt cuộc nghĩ gì vậy? Một cơ hội tốt thế này…”
Trần Chính Thác khẽ lắc đầu:
“Ai mà biết.”
Trần Ánh Du lẩm bẩm:
“Chắc là sống ở Trần gia sung sướng quá, nên chê Thành chủ phủ vừa nhỏ vừa cũ.”
Câu nói vừa dứt, Xa Chí đã nhìn về phía nàng.
Là một tu sĩ, ngũ giác của ông bén nhạy hơn người thường rất nhiều. Dù Trần Ánh Du nói nhỏ đến đâu, ông cũng nghe được rõ ràng.
Trần Ánh Du cũng nhận ra mình lỡ lời, bèn ngượng ngùng cười gượng rồi cúi đầu xuống.
Xa Chí lại chậm rãi uống một ngụm trà, mỉm cười lắc đầu: “Không sao.”
Nhưng trong lòng ông lại thầm nghĩ, lẽ ra mình không nên trở về chuyến này.
Khắp nơi chỉ thấy ánh mắt khinh thường!
Mấy năm rong ruổi bên ngoài, ông chẳng thu được thành tựu gì rõ rệt. Càng muốn phá vỡ bình cảnh, tu luyện lại càng cảm thấy lực bất tòng tâm. Từng ấy năm trôi qua, tu vi dậm chân tại chỗ.
Khi trở lại Thanh Bảo Thành, bằng hữu năm xưa đã sớm khuất núi, cảnh vật thay đổi, thành trì xưa nay chẳng còn lại chút gì quen thuộc. Trong một thế giới mới như thế, ông – một món “đồ cổ” bỗng thấy mình chẳng còn thuộc về đâu.
Xa Chí thấy mệt mỏi đến cực điểm, thậm chí có lúc rơi vào trạng thái như đón chờ một kiếp nạn mơ hồ. Ông khẩn thiết cần một điều gì đó mới mẻ, để có thể khiến bản thân “sống lại” lần nữa.
Vì vậy, đồ đệ này ông nhất định phải thu!
Trong đời Xa Chí, chưa từng có lúc nào kiên nhẫn như hôm nay. Sáng sớm đã đến cửa, chờ mãi đến sau giờ Ngọ, khi người ở Đào Uyển báo tin Trần Ánh Trừng đã tỉnh, ông mới được Trần Nguyên Phúc đích thân dẫn ra hậu viện.
Trời oi bức, Trần Ánh Trừng sau giờ Ngọ thường ra đình giữa hồ trong hoa viên hóng gió. Dưới đình là mặt nước trong veo, gió nhẹ từ hồ thổi qua làm nơi đây mát mẻ hơn hẳn mọi chỗ khác trong phủ.
Nhưng giấc trưa hôm nay nàng ngủ không yên. Lại một lần nữa mơ thấy nam chính trong truyện sát hại cả nhà mình. Chỉ là giấc mơ lần này đứt quãng, không còn rõ ràng như trước.
Vì thế, đến được đình hóng gió rồi, nàng vẫn cảm thấy choáng váng, dựa mặt vào bàn đá lim dim ngái ngủ.
Trần Chính Triệt bưng dưa hấu đến sát miệng nàng. Dưa hấu vừa được làm ấm qua nước nóng, ăn vào mềm nhũn, chẳng còn chút vị mát lạnh nào.
Trần Ánh Trừng nhíu mày không vui: “Ăn kiểu này chẳng ra sao cả.”
“Ngươi mới vừa hôm trước ăn nhiều dưa hấu mà đau bụng đấy. Đại ca không cho ăn nhiều nữa.” Trần Chính Triệt giải thích.
Trần Ánh Trừng ăn một miếng rồi bò lên bàn: “Thôi, không ăn nữa.”
Trần Chính Triệt khoát tay, ra hiệu cho Tiểu Tước dọn đĩa. Tiểu Tước bước tới, lặng lẽ thu dọn. Trần Chính Triệt để ý thấy, bèn cười hỏi:
“Sao ngươi còn ở đây? Thành chủ vẫn đang đợi kìa.”
“Thành chủ tới?” Trần Ánh Trừng lập tức ngẩng đầu, “Đến làm gì?”
“Đến thu bạn chơi cùng ngươi làm đồ đệ đó.” Trần Chính Triệt cười đáp.
Tê—
Trong nguyên tác, Xa Chí c.h.ế.t khá sớm, miêu tả về ông không nhiều, chỉ biết là người kiêu ngạo, không thích thu đồ đệ, cả đời cũng chưa từng thu ai.
Vậy mà nay, vì nhận đồ đệ mà đích thân tới cửa?
Chẳng phải loại đãi ngộ này chỉ dành cho nam chính sao?
Trần Ánh Trừng cười cong cả khóe mắt, vẫy tay gọi Tiểu Tước lại gần:
“Đó là vì Tiểu Tước lợi hại thật mà.”
Tiểu Tước rũ mắt, ánh nhìn lướt qua cổ tay nàng nơi nàng đang đeo một chiếc vòng tay san hô mã não, là quà của Trần Ánh Du.
Còn chiếc vòng gỗ do hắn tặng, nàng chỉ đeo được hai ngày đã thay cái khác. Không phải vì ghét bỏ vòng gỗ rẻ tiền.
Mà bởi vì mỗi món trang sức nàng đeo đều là tặng phẩm từ ai đó trong nhà. Nếu cứ đeo mãi một món, người khác sẽ thấy không vui. Nàng đành phải thay đổi luân phiên.
Lần sau mới đến lượt chiếc vòng gỗ của hắn… chẳng biết là ngày nào tháng nào.
Mà nếu hắn rời khỏi Trần gia đến Thành chủ phủ, e là sẽ chẳng còn được nhìn thấy nữa.
Hắn khẽ nói: “…… Ta không muốn làm đồ đệ ông ấy.”
“Sao vậy?” Trần Chính Triệt ngạc nhiên, “Ngươi chắc không biết có bao nhiêu người tranh nhau để được làm đồ đệ thành chủ đâu. Ngươi còn nhỏ, chưa hiểu rõ thôi. Giờ ở Trần gia thì sau này chỉ có thể làm thị vệ cho muội ta. Nhưng nếu đến thành chủ phủ, tương lai sáng rực! Nếu trở thành người kế thừa, đến ta cũng phải cúi chào ngươi!”
Trần Chính Triệt hào hứng vẽ ra viễn cảnh tương lai, còn Tiểu Tước thì chẳng nghe lọt tai gì cả. Trong đầu hắn chỉ vang vọng một câu:
Tương lai, ta có thể làm thị vệ của tiểu thư.
Tương lai.
Nói cách khác, hắn có thể mãi mãi ở bên nàng.
Ngón tay đặt trên đùi khẽ siết lại, Tiểu Tước quay đầu nhìn sang Trần Ánh Trừng đang cười rạng rỡ, khóe môi hắn cũng lặng lẽ cong lên.