Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện

Chương 14



Xa Chí sau khi vân du trở về, cả thành náo động.

Những người muốn tận mắt nhìn thấy chân dung thành chủ từ khắp nơi trong Thanh Bảo Tư đổ về Bình An, khiến khu vực trung tâm Thanh Bảo Thành đông nghẹt người.

Nhận được tin, Trần Nguyên Phúc cũng vội vàng từ Ánh Nguyệt Sơn Trang chạy đến, dẫn theo Trần Chính Thác đến bái phỏng, đồng thời đưa Mộng Cô đến chăm sóc Trần Ánh Trừng.

Sau khi đại náo một trận ở linh thú quán, “vô tình mà hữu ý” vạch trần thân phận thật của Xa Chí, Trần Ánh Trừng lại bị người ta quên mất. Trong lúc hỗn loạn ấy, Trần Chính Thác đã mua được con Xích Phượng Gà Cảnh kia, giờ đây nó đang bị nàng cho ăn trong khách điếm, chán đến chết.

“Cha với đại ca sao còn chưa về? Cũng sắp đến chính ngọ rồi mà.”

Cần Nương nói:

“Thành chủ mấy năm nay chưa trở về, hẳn là có rất nhiều việc cần bẩm báo. Tiểu thư nếu thấy đói, lát nữa ta đưa người xuống lầu dùng bữa.”

“Ta không đói.” Trần Ánh Trừng vừa đáp vừa rải hạt kê trong tay xuống sàn, con gà “Bổn Kê” loay hoay trên nền gạch mổ tới mổ lui một lúc lâu, vậy mà chẳng trúng được hạt nào. Dường như… không thấy đường.

Trần Ánh Trừng ngẩng đầu lên, hỏi:

“Tiểu Tước đâu rồi? Sáng giờ không thấy bóng dáng.”

Cần Nương suốt cả buổi sáng đều ở cạnh nàng, cũng không rõ Tiểu Tước đi đâu:

“Chắc vẫn còn trong phòng.”

“Ờ.” Trần Ánh Trừng lên tiếng, rồi cúi xuống, khẽ nhéo đầu con Bổn Kê, ấn mấy hạt kê sát vào mỏ nó. Nếu không có nàng giúp, con gà này chắc c.h.ế.t đói mất.

Mà nếu nàng không chủ động đi tìm Tiểu Tước, e rằng hắn cũng sẽ nhốt mình trong phòng đến phát chán. Tối qua hắn trở về là lập tức trốn biệt trong phòng. Trần Chính Thác thì bận viết thư báo tin về cho Trần Nguyên Phúc về chuyện thành chủ, còn nàng thì lo tìm cách trấn an con gà Bổn Kê, chẳng để ý gì đến hắn. Sáng nay mới nhận ra, ngay cả bữa sáng đưa đến hắn cũng chưa động đến.

Cần Nương có đi gọi, hắn cũng chẳng thèm ngó. Có lẽ vì hôm qua nhất thời xúc động cắn người, bây giờ lại thấy xấu hổ nên không dám gặp ai.

Trần Ánh Trừng hôm qua gào khóc đến bỏ cả mặt mũi, trong lòng cũng lo ảnh hưởng đến danh tiếng của Trần gia. Xa Chí chỉ nói mấy câu, nàng giả khóc mà hóa thật khóc, trong lòng cứ nghĩ: mình gào vậy là để cứu mạng hắn đấy, càng nghĩ càng tủi thân.

Không ngờ Tiểu Tước lại đột nhiên xông lên, khiến cả tình hình thêm hỗn loạn, vô tình giúp nàng tạo cơ hội thoát thân. Cũng nhờ vậy, nàng cảm thấy như có một liều thuốc bổ tim được tiêm vào. Hóa ra Tiểu Tước vẫn luôn đứng về phía nàng. Nàng thật sự cảm động, cũng ngầm tha thứ cho việc hắn từ chối y phục nàng tặng ngày hôm qua.

Cho gà ăn xong, Trần Ánh Trừng đem theo một túi bánh nướng và một con gà nướng, đích thân đến gõ cửa phòng Tiểu Tước.

“Tiểu Tước, ta nướng con Bổn Kê rồi, ngươi có muốn ra nếm thử không?”

“……”

“Không ăn thì thôi, ta ăn một mình vậy.”

Nói rồi, nàng đứng tại chỗ vài giây, sau đó bước chân nhẹ dần, cố tình tạo cảm giác như mình đang rời đi thật.

Bên trong cánh cửa vang lên tiếng “cạch”, một khe cửa nhỏ hé mở. Trần Ánh Trừng lập tức thò tay qua, bất ngờ đẩy cửa bật ra. Hô to:

“Đại tiểu thư giá lâm!”

Nàng xoay người lại thì thấy Tiểu Tước bị đẩy ngã lăn ra đất, liền hoảng hốt đỡ hắn dậy:

“Ây da, ta không cố ý!”

Nàng vừa nắm lấy tay hắn liền phát hiện—người này gầy quá mức. Thường ngày bị quần áo rộng che lấp nên không thấy rõ, giờ sờ vào mới biết, hắn còn nhỏ hơn nàng hai vòng, như một cành cây khô.

Tiểu Tước đứng dậy, lặng lẽ hất tay nàng ra, lùi về phía sau vài bước, cúi đầu hành lễ.

Hắn vốn luôn cẩn trọng, khách sáo và giữ khoảng cách. Trần Ánh Trừng cũng chẳng lấy làm lạ, chỉ tùy tiện đặt gà quay và bánh nướng lên bàn:

“Ngươi còn chưa ăn gì đúng không? Thử xem gà Bổn Kê mùi vị ra sao.”

“……” Hắn liếc nhìn bàn một cái, rồi lại khẽ lắc đầu.

Trần Ánh Trừng kéo một chiếc ghế đẩu ngồi xuống, thản nhiên nói:

“Ăn hay không thì tùy ngươi.”

Vừa dứt lời, cửa phòng chợt vang lên những tiếng “khanh khách chi chi” lách cách, con gà cảnh có bộ lông màu lửa chính là con Bổn Kê mắt xích phượng nghênh ngang bước vào, cái đuôi đỏ rực ngẩng cao, dáng vẻ oai phong như đang kiểm tra lãnh địa trong phòng Tiểu Tước.

Tiểu Tước nghi hoặc liếc nó một cái, rồi lại nhìn bàn ăn bốc mùi gà nướng thơm nức, lập tức hiểu ra.

Trần Ánh Trừng còn chưa kịp trêu chọc Tiểu Tước cho đã, thì đã bị con gà kia chen ngang. Tức mình, nàng nhào tới túm lấy cái đuôi nó:

“Ngươi làm sao chạy ra được hả?!”

“Chi chi.” Nó phát ra âm thanh là lạ, giống tiếng chuột kêu.

Chiếc đuôi của nó vươn thẳng lên, cao hơn cả đầu Trần Ánh Trừng, phần chót mềm mại rủ xuống, vừa vặn lơ lửng trên đỉnh đầu nàng.

Trần Ánh Trừng túm lấy cái đuôi, lắc lắc mấy cái:

“Đúng là con Bổn Kê, tiếc là… lớn đẹp thế này lại bị ăn mất.”

“Đẹp! Đẹp!”

Con gà đột nhiên bật ra tiếng người, giọng non nớt trong trẻo, âm cuối còn có chút véo von, nghe cực kỳ giống… chính giọng Trần Ánh Trừng.

Đồng tử nàng co lại, lập tức liếc nhìn Tiểu Tước, cả hai đều lạnh sống lưng, mồ hôi túa ra đầy trán.

“Bổn Kê! Đẹp!”

Con gà lại mở miệng, lần này là giọng của đại ca nàng – Trần Chính Thác.

“Nó… nó biết nói?!”

Trần Ánh Trừng ngỡ ngàng. Tuy không hiểu biết nhiều về linh thú, nhưng nàng cũng biết rõ: chỉ những linh thú cao cấp, tu vi cực mạnh mới có thể mở miệng nói tiếng người. Còn khả năng bắt chước âm thanh rõ ràng như vậy, thường chỉ có linh tộc đặc biệt mới làm được.

Còn con xích phượng gà cảnh này… hiển nhiên chẳng thể nào có năng lực ấy mới đúng!

Thấy hai đứa nhỏ đứng ngây người như phỗng, con xích phượng gà cảnh đột nhiên ngẩng cao cái đuôi nhọn, chỉ lên trời, hớn hở khoe khoang:

“Gà nướng! Gà nướng! Tiểu thư! Tiểu thư! Ăn! Ăn!”

Trời ơi đất hỡi, nó thật sự biết nói!

Trần Ánh Trừng hoảng hốt, vội chạy đi gọi Cần Nương và Mộng Cô tới, hớn hở kể lại mọi chuyện:

“Con gà này—à không, con linh thú này, nó biết nói! Nó thật sự biết nói!”

Cần Nương và Mộng Cô nhìn nhau: “……”

Xích phượng gà cảnh cũng: “……”

Trần Ánh Trừng vẫn nắm lấy cái đuôi nó, thúc giục:

“Nào, mau nói thêm câu nữa xem!”

Xích phượng gà cảnh: “……”

Trần Ánh Trừng sốt ruột:

“Nói đi mà!”

Con gà lén liếc mắt, một bên đảo sang trái, một bên đảo sang phải, rồi phát ra một tiếng cực kỳ khó hiểu:

Nam Cung Tư Uyển

“Khanh khách.”

“……”

Mộng Cô bế bổng Trần Ánh Trừng lên, dịu dàng nói:

“Tiểu thư có phải tối qua bị dọa nên nói mớ rồi không?”

“Ta đâu có nói bậy! Tiểu Tước cũng nghe thấy mà, đúng không?”

Tiểu Tước gật đầu lia lịa, gật xong còn điểm thêm mấy cái nữa cho chắc.

Cần Nương lắc đầu thở dài:

“Ngay cả Tiểu Tước cũng như vậy, đêm qua trong quán loạn thành một mớ, chắc chắn hai đứa nhỏ bị ảnh hưởng không nhỏ. Đợi gia chủ và đại thiếu gia về, chúng ta nên sớm trở về sơn trang thôi.”

Mộng Cô kéo tay Trần Ánh Trừng lại, ngăn nàng đang định tức giận nhổ lông gà, gật đầu đồng tình.

Cả buổi trưa hôm đó, Trần Ánh Trừng dùng đủ mọi cách xoay sở, nhưng con Bổn Kê kia vẫn không mở miệng thêm câu nào. Nếu không có Tiểu Tước cùng tận mắt chứng kiến, nàng suýt nữa đã nghi ngờ chính mình hoa mắt hay mơ tưởng.

Trong lúc hai đứa trẻ còn mải nghiên cứu con gà xích phượng, Cần Nương và Mộng Cô thì đang thu dọn hành lý. Nhìn hai tiểu hài tử vô tư nghịch ngợm, Cần Nương khẽ thở dài:

“Tiểu thư đắc tội thành chủ như vậy, không biết có bị trách phạt gì không…”

Mộng Cô đáp tỉnh rụi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thành chủ cũng gần hai trăm tuổi rồi, sao có thể so đo với một đứa trẻ con?”

“Là sáu tuổi rồi đó,” Cần Nương sửa lại, rồi hạ thấp giọng, “Nhưng ta nghe nói thành chủ là người keo kiệt, tính toán chi li lắm. Hồi ấy ông ấy ra ngoài vân du cũng vì mâu thuẫn với Trâu gia bên Thủy Hưng Thành đó.”

Mộng Cô nghe xong liền nghiêm giọng:

“Mấy chuyện không có căn cứ như vậy, ít nghe thôi. Chúng ta đi theo phu nhân, phải cẩn trọng lời ăn tiếng nói.”

Với dáng vẻ chị cả, Mộng Cô nghiêm khắc dặn dò mấy câu, Cần Nương chỉ biết le lưỡi, cười gượng rồi khéo léo chuyển đề tài.

Hai người đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị lên đường trở về sơn trang, chỉ còn chờ Trần Nguyên Phúc và Trần Chính Thác trở về. Tuy nhiên, khi chạng vạng buông xuống, chỉ có Trần Chính Thác trở lại, và khuôn mặt của hắn hiếm khi lộ vẻ u sầu.

Mộng Cô vội vàng hỏi:

“Gia chủ đâu rồi?”

“Thành chủ còn có chuyện cần bàn bạc với ông ấy.”

Ngữ khí của Trần Chính Thác trầm xuống, Mộng Cô cảm thấy lo lắng trong lòng, hỏi tiếp:

“Đại thiếu gia một mình về rồi, có phải xảy ra chuyện gì không?”

Trần Chính Thác thở dài:

“Thành chủ… muốn gặp Trừng Trừng và Tiểu Tước.”

“……”

Cần Nương và Mộng Cô không thể ngăn cản, chỉ đành đứng nhìn Trần Chính Thác dẫn hai đứa nhỏ đi.

Trần Ánh Trừng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ vui vẻ ghé vào lưng Trần Chính Thác, cười lớn và vẫy tay chào các nàng.

Cần Nương gần như rơi nước mắt, nghẹn ngào nói:

“Làm sao bây giờ? Thành chủ sẽ trừng phạt bọn trẻ thế nào đây?”

Mộng Cô run giọng trấn an nàng:

“Ngươi yên tâm, đã có gia chủ và đại thiếu gia ở đó, dù hắn có giận đến đâu cũng không thể ra tay đánh hai đứa nhỏ được.”

“Đánh thì chắc chắn là không, ta chỉ lo hắn sẽ vin vào cớ đó để làm khó Trần gia chúng ta.”

“…Ngươi mau đi báo cho phu nhân một tiếng, ta sẽ theo sau trông chừng tình hình.”

Đây là lần đầu tiên Trần Ánh Trừng đặt chân đến Thanh Bảo Tư. Cái gọi là “phòng làm việc của thành chủ” này, thật ra còn không lớn bằng vườn hoa nhỏ nàng từng trốn ngủ để đào đất chơi.

Phủ thành chủ nằm ngay sau Thanh Bảo Tư, chỉ có hai sân trước sau, sáu gian phòng nhỏ, phong cách mộc mạc, thanh nhã, thậm chí có phần giản dị đến mức đơn sơ.

Xa Chí tiếp đón bọn họ tại một gian đình nghỉ giữa sân. Khi Trần Ánh Trừng bước vào, nàng thấy trên bàn đã bày sẵn năm ly trà, tất cả đều nguội ngắt, không còn một chút hơi ấm.

Trần Chính Thác khẽ huých vào lưng nàng, Trần Ánh Trừng lập tức đưa tay, chắp lại thật cung kính:

“Tham kiến thành chủ.”

“Tiểu hữu, không cần đa lễ.”

Xa Chí bật cười, tự mình đứng dậy đi tới, đỡ nàng dậy — nhưng bàn tay ông lại kéo Tiểu Tước đứng bên cạnh nàng.

Ông thân thiết kéo Tiểu Tước ngồi xuống bên mình, cười hiền từ:

“Nguyên Phúc, đây là người trong phủ của ngươi sao?”

“Bẩm thành chủ, đứa nhỏ này là thuộc hạ tìm về để bầu bạn đọc sách cùng tiểu nữ.”

“Ngươi có mắt nhìn đấy. Hôm qua chỉ gặp một lần, ta đã biết đứa trẻ này căn cốt phi phàm.”

“Không dám nhận…”

Hai người cứ thế quay quanh Tiểu Tước mà trò chuyện rôm rả, hoàn toàn xem nhẹ Trần Ánh Trừng. Nàng cùng Trần Chính Thác ngồi một bên, chỉ biết nghe Xa Chí liên tục khen ngợi “cái đồng hồ báo thức nhỏ” của mình, đến mức tức tối, bèn cầm quả đào trên bàn lên cắn một miếng.

Tiếng cắn giòn tan vang lên, Xa Chí liếc mắt nhìn sang, nụ cười càng sâu, ánh mắt thoáng một tia không thiện chí.

Dù ông đã kết đan, bề ngoài vẫn trông như mới ngoài bốn mươi, tóc hoa râm đôi chút, nói năng lại luôn hạ thấp giọng như thể cố ra vẻ thâm trầm.

Trần Ánh Trừng cảm nhận rõ ông cố ý làm lơ mình. Rõ ràng nàng mới là tiểu thư Trần gia, vậy mà ông lại chỉ chăm chăm khen một kẻ hạ nhân — Trần gia làm sao mà không giận cho được?

Cha và đại ca nghĩ gì nàng không biết, nhưng trong lòng Trần Ánh Trừng lại mừng thầm.

Dù sao Tiểu Tước cũng là bạn chơi cùng của nàng, là người nàng chọn. Xa Chí càng khen ngợi, nàng lại càng tự hào!

Cho đến khi nghe Xa Chí nói:

“Ta muốn nhận đứa nhỏ này làm đệ tử, giữ lại ở thành chủ phủ.”

Trần Ánh Trừng đang cắn quả đào thì giật mình, cắn phải hạt, ê cả răng.

Không được!

Đây là đồng hồ báo thức của nàng, sao có thể dễ dàng giao cho một lão già kỳ quặc chứ?

Nàng lập tức nhìn về phía phụ thân. Trần Nguyên Phúc cũng lộ vẻ khó xử.

Bị thành chủ đích thân thu nhận làm đồ đệ, dù nhìn từ góc độ nào cũng là việc tốt cho cả Tiểu Tước lẫn Trần gia. Dù cậu chỉ mới ở Trần gia chưa đầy một tháng, nhưng nếu sau này thành danh, Trần gia cũng được thơm lây.

Huống chi đứa trẻ này đúng là thiên tài tu đạo, để cậu ở lại Trần gia chỉ e như ngọc quý giấu bụi, chi bằng để thành chủ đích thân dạy dỗ.

Xa Chí thấy ông chần chừ, liền hỏi:

“Nguyên Phúc có điều lo lắng?”

“Không dám giấu thành chủ…” Trần Nguyên Phúc xoa đầu con gái, chậm rãi nói,

“Tiểu nữ nhà hạ quan rất quý mến đứa trẻ này. Hơn nữa, cậu bé không nói được, vãn bối lo rằng sẽ cô phụ lòng yêu quý của thành chủ.”

“Không nói được thì càng tốt, đỡ ồn.” Xa Chí liếc nhìn Trần Ánh Trừng, khóe môi nhếch lên, giọng mỉa mai:

“Vị này chắc là tiểu hữu Ánh Trừng? Hôm qua ta có duyên gặp qua, khí lực thật dồi dào.”

Câu nói đầy ẩn ý. Trần Ánh Trừng cắn nốt miếng cuối của quả đào, nhổ hạch ra rồi trừng mắt đáp:

“Ta nhớ ngươi rồi. Chính là cái lão nhân mặt hai lớp da!”

Trần Chính Thác đưa mắt ra hiệu cho nàng, nhưng Trần Ánh Trừng lại không hiểu, nghiêng đầu hỏi lại:

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

Trần Nguyên Phúc thoáng lộ vẻ bối rối, trong lòng tràn đầy áy náy, cúi đầu nói:

“Vãn bối dạy con không nghiêm, mong thành chủ thứ lỗi.”

Xa Chí cười gượng hai tiếng, dùng giọng như đang dỗ dành trẻ con hỏi Trần Ánh Trừng:

“Ha ha, trẻ con nói năng không kiêng dè. Ánh Trừng tiểu hữu, nếu người bạn chơi cùng của ngươi trở thành đồ đệ của ta, sau này sẽ rất tài giỏi. Ngươi có bằng lòng nhịn đau từ bỏ người mình quý mến không?”

Trần Ánh Trừng nghiêng đầu giả vờ không hiểu, kéo tay áo cha:

“Tiểu Tước làm đồ đệ thành chủ thì vì sao lại thành người rất lợi hại?”

Trần Nguyên Phúc đáp:

“Thành chủ từng là nhân tài kiệt xuất của Xích Nhật Học Viện, lại là một Kim Đan đạo giả. Hơn nữa, thành chủ xưa nay chưa từng thu nhận đồ đệ, Tiểu Tước sẽ là người đầu tiên.”

Xa Chí ngẩng đầu, giọng đầy tự tin:

“Về sau, nó sẽ là đệ tử duy nhất của ta. Ta sẽ truyền dạy toàn bộ sở học suốt đời mình, không giữ lại chút gì.”

Trần Ánh Trừng vốn định tiếp tục giả ngây để chế giễu ông thêm vài câu, nhưng lúc này lại không thể tiếp tục đóng kịch.

Thực ra, nàng cũng muốn giữ Tiểu Tước lại bên cạnh — nàng rất cần chiếc “đồng hồ báo thức nhỏ” ấy. Nhưng chỉ trong giây lát ngắn ngủi, Trần Ánh Trừng đã bình tĩnh lại.

Nàng đã sống hai đời, không còn là đứa bé nông nổi. Không thể vì tư lợi cá nhân mà cản trở tiền đồ của một thiên tài.

Nàng vừa định mở miệng:

“Vậy thì…”

Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, thì Tiểu Tước người đang ngồi bên cạnh Xa Chí bỗng đứng bật dậy. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm về phía nàng, rồi chậm rãi lắc đầu hai cái.

Cậu nói rõ ràng, rành rọt:

“Không. Ta không muốn làm đồ đệ của ông ấy.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com