Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện

Chương 16



“Đứa nhỏ này ta mua được từ chợ đen, trước kia từng là một dược nhân, đã bị thử nghiệm hơn một ngàn loại dược liệu. Điều kỳ lạ là, dù chưa hề qua điều trị gì, độc tố trong cơ thể nó lại âm thầm tiêu tan. Nghĩ đến, đứa nhỏ này quả thật không tầm thường.”

 

“Thành chủ, tiểu nữ nhà ta từng mắc chứng thích ngủ, tìm danh y khắp nơi mà không ai chữa được.”

 

Xa Chí khẽ ngẫm nghĩ: “Chuyện này ta cũng từng nghe qua. Nhưng nhìn nữ nhi ngươi hiện tại hoạt bát thế kia, chẳng giống người từng mang bệnh.”

 

Trần Nguyên Phúc nói: “Là từ khi đứa nhỏ kia đến, con bé mới có chuyển biến tốt. Giờ đã không khác người thường. Tại hạ vẫn đang cố tìm nguyên do, chỉ là… không biết có liên quan đến việc đứa nhỏ đó từng bị thử nghiệm dược hay không. Hiện tại, nơi giam cũ của nó cũng đã bị dời đi.”

 

“Trên đời này, có quá nhiều chuyện không thể lý giải được,” Xa Chí nhẹ giọng đáp.

Xa Chí từ xa nhìn về phía đình hóng gió, nơi mấy đứa nhỏ đang cười đùa vui vẻ. Tiểu Tước đứng bên cạnh mấy anh chị em Trần gia, trông có vẻ rụt rè và trầm mặc, nhưng hiếm hoi thay, trên khuôn mặt cậu lại có chút ý cười.

 

“Đám người kia đúng là điên rồi, lại đem một đứa nhỏ như thế làm dược nhân.”

 

“Hồi trăm năm trước, ba thành liên thủ truy bắt tàn dư của hang đá, vốn tưởng chúng đã mai danh ẩn tích, không ngờ vẫn âm thầm thực hiện mấy chuyện này.”

 

Xa Chí không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía đình hóng gió. Trần Ánh Trừng vừa ngáp vừa cười, rồi chậm rãi ngả người lên bàn. Tiểu Tước chẳng biết từ đâu lôi ra một chiếc gối nhỏ, lót cho nàng kê đầu. Trần Ánh Trừng mỉm cười nói gì đó với cậu, mà cậu lại đỏ mặt quay đi, trên mặt không giấu được vẻ hân hoan.

 

Đợi đến khi nàng nhắm mắt ngủ, Tiểu Tước lại lặng lẽ quay đầu, cúi xuống ngắm gương mặt đang ngủ say của Trần Ánh Trừng.

 

“Tiểu nữ nhà ngươi…” Xa Chí nhìn cảnh ấy, trong lòng nảy ra một ý khác, bèn chậm rãi nói, “Nguyên Phúc, ngươi có bằng lòng để Trừng Trừng đi theo ta tu luyện không?”

 

“Cái gì?” Trần Nguyên Phúc sững người, mãi một lúc sau mới phản ứng lại, “Thành chủ, Trừng Trừng tư chất bình thường, thật sự không phải mầm tu luyện.”

 

“Tư chất thường thì đã sao?” Xa Chí đáp, “Ta không dám khoác lác là sẽ biến nàng thành nhân vật thế nào, nhưng nếu chỉ là Trúc Cơ, Kết Đan, kéo dài tuổi thọ, thì vẫn có thể thử một phen.

 

Ngươi hiện đã Kim Đan, mấy đứa nhỏ nhà ngươi cũng đã Trúc Cơ, nếu chuyên tâm tu luyện, sống vài trăm năm cũng chẳng có gì khó. Nhưng người thường thì trăm tuổi đã là hiếm, các ngươi lại yêu thương Trừng Trừng như thế, chẳng lẽ lại nỡ để nàng lìa xa thế gian sớm hơn các ngươi?”

Câu nói ấy đánh trúng nỗi lo trong lòng Trần Nguyên Phúc và Thẩm Tịnh. Cũng chính vì điều đó, ban đầu Xa Chí mới có ý định nhận Tiểu Tước làm chồng tương lai của Trần Ánh Trừng.

 

Bốn người con của Trần gia, chỉ có Trần Ánh Trừng là hoàn toàn không có linh căn. Dù nàng chăm chỉ nỗ lực suốt đời, thì chỉ có thể đạt được Trúc Cơ – đã là kỳ tích. Hồi bé nàng từng bệnh nặng, khiến cha mẹ vô cùng áy náy. Họ đổ tâm huyết vào nàng, lại làm sao nỡ để nàng rời đi?

 

Thẩm Tịnh không muốn ép con gái mình phí hoài sức lực trên con đường tu hành chỉ vì họ muốn được bên nàng thêm vài năm. Bà chỉ mong nàng được sống một đời bình an vui vẻ, không gò bó.

 

Thế nhưng, Trần Nguyên Phúc lại không thể thuyết phục bản thân chấp nhận chuyện nàng sẽ rời xa họ. Chỉ cần nghĩ đến một ngày ấy, ông liền thấy khó thở.

 

Thấy sắc mặt ông lay động, Xa Chí liền nói: “Nếu ngươi vẫn chưa quyết, thì hãy cùng phu nhân bàn bạc. Hai đứa nhỏ này, giao cho ta, ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi thất vọng.”

Nửa tháng sau, Trần Nguyên Phúc mua một tòa nhà gần Thành chủ phủ, Trần Ánh Trừng dọn tới đó cùng người trong Đào Uyển.

 

Trong nửa tháng này, nàng đã khóc lóc, năn nỉ cha mẹ không biết bao nhiêu lần, giả bệnh giả ngốc trước mặt các anh chị, nhưng vẫn không thể thay đổi được quyết định đem nàng giao cho Xa Chí làm đồ đệ.

 

Hôm sau, lễ bái sư được tổ chức ở Thanh Bảo Tư. Xa Chí cười rạng rỡ, Tiểu Tước vẻ mặt điềm tĩnh, còn Trần Ánh Trừng thì mặt mày nhăn nhó như ăn khổ qua.

 

Nàng biết rõ, Xa Chí muốn nhận đồ đệ là Tiểu Tước, còn nàng chẳng qua chỉ là món quà kèm theo.

 

Trần Ánh Trừng cũng hiểu vì sao cha mẹ lại đưa ra quyết định ấy. Người phàm mệnh ngắn, tu tiên thì có thể kéo dài tuổi thọ. Mà nàng lại không có thiên phú, không thể vào các tiên phủ danh môn. Bái Xa Chí làm thầy, đã là phúc phận cầu cũng không được.

 

Nhưng nàng vốn dĩ không hề muốn tu tiên!

 

Sau khi ổn định lại tinh thần vì việc xuyên sách, điều nàng mong muốn chỉ là thay đổi kết cục bi thảm khiến cả nhà bị tiêu diệt, giúp mọi người sống sót, kiếm tiền đàng hoàng, sống bình yên mà làm một con cá mặn nhàn tản đến già.

Chỉ có thể sống bảy tám chục năm thì đã sao? Ở kiếp trước, nàng còn chưa sống đến hai mươi tuổi, nên bảy tám chục năm đối với nàng mà nói đã là quá đủ rồi!

 

Hơn nữa, Xa Chí nổi tiếng là người miệng độc, nàng với tư chất tầm thường như vậy mà lại làm đồ đệ của hắn, sau này e là không tránh khỏi bị chê cười.

 

Trần Ánh Trừng lắc lư bước tới, dâng trà cho Xa Chí. Hắn nhận lấy, nở nụ cười tà mị:

“Trừng Trừng, từ nay về sau, ngươi nên gọi ta là sư phụ.”

 

“…Sư phụ.” Trần Ánh Trừng cất giọng miễn cưỡng.

 

“Đồ nhi ngoan.”

 

Xa Chí nở nụ cười hiền hòa, đưa tay nắm lấy tay nàng và Tiểu Tước, giọng nói dịu dàng, tha thiết:

“Ta, Xa Chí, xưa nay chưa từng thu đồ đệ, cũng không dám chắc mình sẽ làm một người thầy tốt. Nhưng nếu đã nhận các ngươi, ta nhất định sẽ dốc hết sức lực, không phụ lòng các ngươi hôm nay một lạy này.”

 

Giọng nói của hắn chân thành, không giống đang diễn trò. Trần Ánh Trừng nhớ tới ánh mắt đầy kỳ vọng của cha mẹ khi đưa nàng đến đây, trong lòng không khỏi mềm lại.

 

“Ta cả đời này chỉ có hai đồ đệ là các ngươi. Các ngươi phải tương trợ, yêu thương lẫn nhau, mãi mãi không rời không bỏ.”

 

Xa Chí đặt tay ba người chồng lên nhau. Trần Ánh Trừng từ từ ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Tước đang nhìn mình chăm chú, nàng mỉm cười, trở tay nắm lấy tay cậu.

 

“Được.” Nàng nói.

 

Nếu mọi chuyện đã định sẵn, thì có oán trách cũng vô ích. Nàng chỉ còn cách nỗ lực tu luyện, cố gắng sống thật lâu, để có thể ở bên cạnh người thân mình.

 

Khóe môi Tiểu Tước cũng khẽ cong lên, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Xa Chí ném cho hai người một chồng tâm pháp dày cộp, nhưng đến khi phát hiện ra cả hai đứa nhỏ đều không biết chữ, hắn liền vội vàng sắp xếp cho bọn họ nhập học ở học đường trong thành.

 

Trước đó, Trần Nguyên Phúc đã mời tiên sinh riêng đến dạy cho Trần Ánh Trừng, nhưng giờ thì không cần nữa. Nàng cùng Tiểu Tước ban ngày học văn, ban đêm lại phải học tâm pháp.

 

Vì cả hai không biết chữ, Cần Nương và Mộng Cô liền thay nhau đọc cho bọn họ nghe.

 

Xa Chí cứ ba ngày lại kiểm tra một lần công khóa của cả hai. Trần Ánh Trừng vốn từng biết chữ, đọc sách trôi chảy không vấn đề gì, nhưng khi bị hỏi đến cảm ngộ với tâm pháp, nàng liền câm nín.

 

Nàng thì có thể lĩnh ngộ gì chứ?

 

Sách nói thiên địa có linh khí, lệ khí, oán khí, chân khí; chỉ cần tĩnh tâm là có thể cảm nhận được dòng “khí” vận hành trong vạn vật. Khí tụ tại đan điền, kinh mạch toàn thân như được tẩy rửa, thần thanh khí sảng.

 

Nhưng Trần Ánh Trừng hít vào thở ra mãi, cuối cùng chỉ có thể thở dài một câu: không khí thật trong lành!

 

Nàng ấp úng mãi chẳng nói được gì, Xa Chí cũng không truy hỏi, chỉ lắc đầu thở dài rồi quay sang hỏi Tiểu Tước.

 

Nhưng ở học đường, Tiểu Tước vốn đã kiệm lời. Dù tiên sinh bắt cậu đọc sách, cậu cũng thà đứng im còn hơn mở miệng. Mỗi ngày Trần Ánh Trừng cố bắt chuyện với cậu, cũng chỉ đổi được đôi ba câu đáp lại.

 

Ở trước mặt Xa Chí, Tiểu Tước cũng là kiểu ít nói, ba câu khó móc ra một lời.

 

Nhưng Tiểu Tước lại là kiểu thiên về thực chiến. Mỗi khi Xa Chí giảng giải tâm pháp, cậu liền nhắm mắt lại, Trần Ánh Trừng chỉ cảm thấy có cơn gió nhẹ thoảng qua mặt mình, mềm mại như lụa, nhẹ nhàng lướt qua gò má.

 

Mỗi lần như thế, ánh mắt Xa Chí đều hiện lên vẻ vui mừng, khen Tiểu Tước ngộ tính cao, tiến bộ nhanh.

 

Trần Ánh Trừng không hiểu chuyện gì, đưa tay sờ mặt mình. Tiểu Tước vô tình liếc sang, nàng liền học theo Xa Chí gật đầu, còn giơ ngón cái tỏ vẻ khen ngợi.

 

Mãi đến một tháng sau, nàng mới phát hiện là cơn gió kia thực ra do Tiểu Tước mang đến.

 

Nàng thật sự không có chút thiên phú nào, Xa Chí cũng nhìn ra điều đó. Từ đó về sau, hắn không kiểm tra nàng về tâm pháp nữa, chỉ bảo nàng chuyên tâm đọc sách — không thể tu đạo, vậy thì đi theo con đường làm quan cũng chẳng phải chuyện xấu.

Nam Cung Tư Uyển

 

Trần Ánh Trừng sống trong thành, cha mẹ và anh chị thỉnh thoảng đến thăm, cuộc sống mỗi ngày ngoài việc đi học đường, chẳng khác mấy khi còn ở sơn trang.

 

Suốt gần ba tháng, nàng không hề gặp ác mộng. Trần Ánh Trừng từng cho rằng mình cứu được Xa Chí, nhân vật then chốt này, đã thay đổi được quỹ đạo câu chuyện.

 

Nhưng khi cuối thu chuyển sang đầu đông, lá rụng phủ đầy Thanh Bảo Thành, xe ngựa nhà họ Lãnh lăn bánh nghiền nát lớp lá vàng, dừng lại trước cổng học đường.

 

Sau sinh nhật, Trần Ánh Trừng lần đầu tiên gặp mặt cha con nhà họ Lãnh.

Lãnh Tương Thất đích thân đưa con trai Lãnh Thành Quang đến học đường, khi nói chuyện với tiên sinh, ánh mắt dường như lướt về phía nàng một cái.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Ánh Trừng liền nép sau lưng Tiểu Tước, không dám chạm mắt với hắn.

 

Sau khi Thành chủ trở về, Lãnh Tương Thất và Trần Nguyên Phúc vẫn cùng nhau xử lý chính sự trong thành tại Thanh Bảo Tư. Xa Chí quen làm người buông tay, bây giờ quanh năm chỉ lo tu luyện ở phủ Thành chủ, việc lớn nhỏ đều giao cho hai người kia quyết định, tình hình cũng chẳng khác gì trước đây.

 

Cảnh tượng này khiến Trần Ánh Trừng không khỏi nghĩ: Trong truyện, Lãnh Tương Thất g.i.ế.c Xa Chí vì quyền lực, nhưng bây giờ xem ra, đó hoàn toàn là việc thừa thãi.

 

Xa Chí chưa chết, cha nàng cũng không có nhược điểm nào rơi vào tay Lãnh Tương Thất.

Không đi đường tắt, tương lai bị nam chính g.i.ế.c sạch cả nhà khả năng cũng ít đi vài phần.

 

Trần Ánh Trừng vẫn luôn trốn sau lưng Tiểu Tước cho đến khi Lãnh Tương Thất rời đi nàng mới bước ra. Lãnh Thành Quang ngồi cách họ khá xa, Trần Ánh Trừng chỉ liếc nhìn một cái rồi quay đầu lại, phát hiện trên trán Tiểu Tước đã lấm tấm mồ hôi.

 

“Ơ! Sao ngươi ra nhiều mồ hôi vậy?”

Trần Ánh Trừng đưa khăn tay cho cậu, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Tiểu Tước cũng sợ Lãnh Tương Thất?

 

Trẻ con rất nhạy cảm với thiện ác, mà Lãnh Tương Thất thì mang khí chất người xấu, vừa vào cửa là lũ trẻ trong học đường đã không dám nô đùa nữa, Tiểu Tước sợ cũng là chuyện bình thường.

 

Tiểu Tước không nhận khăn tay, chỉ dùng tay áo lau mồ hôi, rồi nói: “Tiên sinh tới.”

 

“Trần Ánh Trừng! Sao lại cứ quấy rầy bạn ngồi cùng! Đừng tưởng đọc sách khá là có thể làm loạn trong giờ học!”

 

Tiên sinh trừng mắt nhìn tới, Trần Ánh Trừng lập tức xoay người trở về chỗ.

 

Tiểu Tước đặt tay lên bàn, cẩn thận chỉnh lại ống tay áo bị nàng vò nhăn, khóe mắt liếc nhìn về phía Lãnh Thành Quang đang ngồi nghiêm chỉnh phía trước bên trái, rồi lấy giấy bút ra, ép thẳng lên bàn.

 

Lãnh Thành Quang từ nhỏ đã lớn lên trong thành, thường theo cha ra vào các buổi yến tiệc, học đường này đa số đứa trẻ đều biết hắn. Dù hắn luôn mang gương mặt lạnh như tiền, bên cạnh vẫn không thiếu người vây quanh.

 

Trái lại, Trần Ánh Trừng không nổi bật như thế. Cha mẹ nàng chưa từng đến học đường, nàng cũng ít khi chuyện trò với các bạn học, thành ra muốn tìm hiểu thân phận nàng và Tiểu Tước, cũng không có cơ hội nào.

 

Người ta chỉ có thể đoán được thân phận của hai người từ chiếc xe ngựa đưa đón mỗi ngày và cách ăn mặc của họ.

 

Hai người giống như huynh muội, cùng ra cùng vào, nhưng Tiểu Tước thì chẳng có họ hàng gì, quần áo cũng không đẹp và sang như Trần Ánh Trừng, cả ngày đi theo phía sau nàng, trông cứ như hộ vệ.

 

Thế nhưng, những đứa trẻ nhà giàu được đưa tới học đường bồi học, có đứa nào lại được ngồi học chung với chủ nhà như vậy?

 

Về thân phận của hai người, đủ kiểu lời đồn đoán bay khắp nơi, nhưng không ai dám nói thẳng trước mặt Trần Ánh Trừng, mà nàng thì cũng giả vờ không biết, chẳng buồn để tâm đến chuyện vặt ấy.

 

Hôm đó sau một tiết học, Trần Ánh Trừng ngáp dài rồi lại định nằm xuống bàn. Chưa kịp đặt đầu xuống, nàng đã thấy Lãnh Thành Quang tách khỏi đám người, đi thẳng về phía mình, ánh mắt nhìn chằm chằm.

 

Tìm nàng? Làm gì chứ?

 

Trần Ánh Trừng lười nhác nâng mí mắt, hờ hững liếc hắn một cái.

 

“Trần Ánh Trừng!” Hắn gõ lên bàn nàng, “Ngươi từ khi nào bắt đầu tới đây đọc sách?”

 

“Khoảng ba tháng rồi.” Trần Ánh Trừng đáp.

 

Lãnh Thành Quang nói: “Ngươi trông đần độn vậy mà đi học sớm thật.”

 

“……”

 

Vốn vì nể mặt hai nhà quen biết mà nàng mới chịu mở lời với hắn, không ngờ tên tiểu tử này vẫn miệng mồm xấc xược như thế.

 

“Ngươi thông minh quá, giờ mới đi học à?” Trần Ánh Trừng lạnh lùng đáp trả.

 

Lãnh Thành Quang hếch cằm: “Nhà ta mời danh sư dạy từ sớm rồi.”

 

“Vậy ngươi còn đến học đường làm gì?” nàng hỏi lại.

 

Hắn không trả lời, mà quay đầu liếc Tiểu Tước một cái: “Thật hiếm thấy, nô bộc cũng được đưa tới học.”

 

Lời vừa dứt, sắc mặt Trần Ánh Trừng lập tức sa sầm.

 

“Ngươi nói cái gì?” Giọng nàng lạnh băng.

 

“Ta nói…” Lãnh Thành Quang nhún vai, cúi đầu, “Người bồi học bình thường chỉ được đứng sau mài mực, bầu bạn. Có thể ngồi cùng bàn học với chủ nhân, nhà các ngươi đúng là độc nhất vô nhị.”

 

Trần Ánh Trừng hừ lạnh, ánh mắt lạnh lẽo: “Miệng chó chẳng phun ra ngà voi.”

 

“Ngươi nói cái gì?!”

 

Lãnh Thành Quang kinh ngạc trừng to mắt, như không tin được lời ấy phát ra từ miệng nàng.

 

“Ta nói ngươi miệng tiện.”

 

Vừa dứt lời, bọn trẻ xung quanh đều ồ lên kinh ngạc.

Mặt Lãnh Thành Quang đỏ bừng: “Sao ngươi có thể nói ra loại lời thô tục như thế!”

 

“Thô tục à? Mô tả rất đúng đấy.”

 

“Nhà các ngươi dạy con cái như thế sao?”

 

Trần Ánh Trừng đứng dậy, tuy thấp hơn hắn nửa cái đầu, nhưng khí thế không hề thua kém: “Ngươi cay nghiệt, ta lời lẽ cay độc, khác nhau chỗ nào?”

 

Lãnh Thành Quang: “Ngươi ——”

 

Trần Ánh Trừng tiếp lời: “Có khác. Cha mẹ ta từ nhỏ đã dạy con cái không phân sang hèn, còn công tử nhà họ Lãnh thì lại thích chia người ta thành ba bảy hạng, đội trên giẫm dưới. Như thế mà gọi là gia giáo tốt sao?”

 

Một tràng lời sắc bén khiến hắn á khẩu không trả lời được. Không thể tin nổi vài ngày trước nàng còn ngơ ngác vụng về, giờ lại nói năng sắc sảo như vậy.

 

Mặt hắn lúc xanh lúc trắng, cắn môi nghĩ hồi lâu mới yếu ớt đáp: “Nhà ta quy củ nghiêm ngặt, sẽ không để chủ tử và hạ nhân lẫn lộn như vậy.”

 

“Hắn không phải hạ nhân.”

 

Trần Ánh Trừng quay đầu lại. Tiểu Tước đang đứng sau nàng, ánh mắt cảnh giác nhìn Lãnh Thành Quang, như sẵn sàng ra tay nếu cần.

 

Trần Ánh Trừng mỉm cười: “Hắn là bằng hữu của ta.”

 

Giọng điệu nàng như đang khoe một báu vật.

 

Lãnh Thành Quang ngẩn ra, ánh mắt đầy vẻ không tin nổi: “Ngươi nói nhảm gì thế?”

 

Trần Ánh Trừng ngẩng đầu chống nạnh, lặp lại rõ ràng từng chữ: “Hắn là bạn! Của! Ta! Không phải hạ nhân, không phải nô bộc, là bằng hữu của ta! Nghe rõ chưa?”

 

Ánh mắt nàng đảo qua Lãnh Thành Quang, rồi quét một vòng những đứa trẻ đang vây quanh xem.

 

Trong suốt thời gian nàng và Tiểu Tước học ở đây, chắc chắn bọn trẻ và người lớn cũng đã đoán tới đoán lui về thân phận Tiểu Tước.

 

Dù có nói họ là huynh muội, hai người cũng chẳng giống nhau chút nào.

 

Nhân cơ hội này, nàng muốn tuyên bố rõ ràng với tất cả: Tiểu Tước là bạn của nàng, là người của nhà họ Trần.

 

Không ai được phép coi thường cậu ấy.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com