Xuyên Vào Gia Tộc Phản Diện

Chương 13



Ba khu phố ở Bình An đều sầm uất, ăn chơi tiêu khiển, cái gì cũng có. Các cửa tiệm sang trọng của bách gia cùng những quầy hàng nhỏ lẻ đều tụ tập dọc theo ba con phố ấy, thi nhau trưng bày rực rỡ, sắc màu lộng lẫy.

Mà “Linh Thú Quán” này, thì chiếm trọn nửa con phố.

Chủ quán thân thế không rõ, năm mở quán không rõ, nguồn gốc linh thú càng không rõ, nhưng lại thu hút vô số tu sĩ tìm đến danh tiếng mà đến.

Bởi vì nơi này bán trứng linh thú — từng có không chỉ một lần nở ra thần cấp linh thú đã sớm tuyệt tích ở đại lục Thanh Hà.

Chủng loại linh thú từ thấp đến cao. Loại linh thú cấp thấp thông minh không cao, nhưng dễ nuôi, thường được dùng làm tọa kỵ.

Linh thú trung giai có chỉ số thông minh tương đương với một đứa trẻ khoảng mười tuổi, có thể huấn luyện được, thậm chí tham gia chiến đấu.

Linh thú cao giai thường là bạn đồng hành của các tu sĩ từ cảnh giới Kim Đan trở lên, có thể cùng chủ nhân cộng hưởng, khi chiến đấu giúp tăng cường sức mạnh tổng thể trong phạm vi lớn.

Còn thần giai thì mang huyết mạch của thượng cổ thần thú, truyền thuyết nói rằng có thể xuyên giới, làm chấn động cả trời đất. Nhưng do số lượng cực kỳ ít, lại không có tư liệu xác thực, nên vẫn là điều mơ hồ.

Hiện tại, toàn đại lục Thanh Hà chỉ có hai con thần giai linh thú đã xuất thế, đều là từ Linh Thú Quán ở Thanh Bảo Thành, khiến nơi này nổi danh vang dội. Dù giá trứng linh thú cực cao và mỗi ngày chỉ bán ba quả, khách đến vẫn không ngớt.

Khi đoàn người của Trần Ánh Trừng đến nơi, trời đã tối hẳn. Ba quả trứng linh thú hôm nay cũng đã bán sạch, nhưng trong quán vẫn đông nghịt người, tất cả tập trung ở khu vực đấu thú.

Khu đấu thú đủ mọi lứa tuổi đều có mặt, chủ yếu là các hạng mục không ảnh hưởng đến toàn cục, người xem có thể chọn linh thú để hạ chú, luật lệ giống như đua ngựa.

Hôm nay là một trận thi chạy bình thường nhất, những linh thú tham gia đều nhỏ con, chẳng khác gì gia cầm, xếp hàng ngay ngắn giữa sân đấu, chờ đợi người xem đặt cược.

Trần Ánh Trừng ngồi trên vai Trần Chính Thác, nghiêm túc nhìn sáu con linh thú giống gà con kia trên đài đấu, trầm ngâm một lúc lâu rồi chỉ vào con lớn nhất:

“Con màu đỏ kia không tệ.”

Con linh thú đó trông như một con gà trống đỏ, nhưng vẻ ngoài có phần ngốc nghếch. Trong khi những con khác thì mắt đảo liên tục, con đỏ này lại chăm chú nhìn về phía trước, mắt mở to không chớp.

“Muốn đặt bao nhiêu?” Đại ca hỏi.

“Hai mươi lượng!” Trần Ánh Trừng đáp.

Nam Cung Tư Uyển

Trần Chính Thác còn chưa kịp nói gì, một nam tử bên cạnh nghe thấy liền bật cười, “Tiểu cô nương tuổi còn nhỏ mà gan to thật. Nhưng ta khuyên ngươi một câu, con Xích Phượng Gà đó tuy tên nghe oai, nhưng trong cả đàn là con vụng về nhất. Ngươi đặt vào nó, sợ là thua sạch.”

Giọng hắn đầy vẻ chế giễu. Trần Chính Thác liếc nhìn hắn một cái, rồi quay sang thị vệ ra lệnh:

“Tiểu thư chọn con kia, đặt năm mươi lượng.”

Nam tử kia cười gượng hai tiếng, chọn một con linh thú khác toàn thân trắng muốt, chỉ có miệng đen tuyền và thần thái rất tốt – Bạc Ô – rồi đặt cược mười lượng bạc.

Nửa tháng nay, con Bạc Ô đó luôn giành quán quân.

Sau khi đặt cược xong, mọi người lên lầu hai ngồi xem trận đấu.

Sân đấu rộng bằng một gian phòng lớn, đường đua được thiết kế uốn lượn quanh co, bên trong còn có rất nhiều kết giới và cạm bẫy.

Bọn họ ngồi ở lầu hai nên có thể nhìn rõ, còn linh thú dưới sân thì bị tường thấp che khuất tầm nhìn, chỉ có thể bước từng bước dò dẫm mà tiến về phía trước.

Cuộc thi vừa mới bắt đầu, con Bạc Ô lập tức dẫn đầu, lao ra như mũi tên. Trong khi đó, con Xích Phượng Gà Cảnh mà Trần Ánh Trừng chọn vẫn đứng yên tại vạch xuất phát, vẫy cánh đỏ lửa, quay đầu lại, rồi loạng choạng đi thẳng về phía tường.

Tiếng cười vang lên, đặc biệt là từ gã nam nhân vừa rồi mỉa mai Trần Ánh Trừng, hắn cười to đến lố bịch.

Trần Ánh Trừng vẫn bình tĩnh, vừa xem vừa ăn đậu phộng quán đưa, thứ đậu phộng rang bị cứng ngắc, nhai kêu răng rắc như đang nghiến răng.

Tiểu Tước ngồi hàng phía sau nghe rõ tiếng nhai, không nhịn được nghiêng đầu định nhìn biểu cảm của nàng.

Từ sau khi rời tiệm quần áo, nàng thậm chí chưa liếc hắn một cái.

Chắc là giận hắn, cảm thấy hắn không biết điều, nên mới không nhận đồ của nàng.

Nhưng hắn chỉ là… không muốn tùy tiện nhận quà từ Trần Ánh Trừng.

Ngay cả sinh nhật tiểu thư hắn cũng chỉ dám tặng mấy món đồ chơi rẻ tiền, làm sao dám nhận quà thật sự từ nàng?

Thế nhưng giờ thấy Trần Ánh Trừng tức giận như vậy, trong lòng hắn lại có chút hối hận. Nếu khi nãy chịu thử mấy bộ xiêm y, có phải tiểu thư sẽ vui hơn một chút không?

Cuộc thi kết thúc, đúng như dự đoán, Bạc Ô giành hạng nhất.

Còn con gà cảnh Trần Ánh Trừng chọn thì vừa mới nhấc chân rời khỏi vạch xuất phát, ngay khi chuông báo kết thúc vang lên, nó lại hoảng sợ lui trở về.

“Tiểu thư, ta đã bảo rồi, con gà đó vô dụng mà!”

Nam nhân kia cười hả hê, sung sướng đi nhận phần thắng.

Trần Chính Thác không buồn để ý, năm mươi lượng bạc chẳng đáng gì, xem như ném xuống nước nghe một tiếng vang thôi.

“Xong rồi, đi thôi.” Hắn vỗ vai Trần Ánh Trừng, nhưng thấy nàng vẫn ngồi yên không động đậy.

“Tiểu muội?”

Trần Chính Thác ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn – chỉ thấy gương mặt Trần Ánh Trừng đầy nước mắt.

“Tiểu muội!” Hắn hoảng hốt, vội lấy tay áo lau nước mắt cho nàng, “Sao lại khóc? Cùng lắm cũng chỉ là năm mươi lượng bạc thôi mà.”

“Con gà đó sao lại vô dụng như vậy!” Trần Ánh Trừng hé miệng, gào khóc lớn tiếng, “Ta muốn mua nó về hầm ăn!”

“Trừng Trừng…” Trần Chính Thác ôm lấy nàng vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, “Giữa trưa muội không nghỉ, có phải mệt rồi không? Chúng ta không dạo phố nữa, đại ca đưa muội về khách điếm nghỉ trước, ngày mai lại tới được không?”

“ muội không về!” Trần Ánh Trừng vùng vẫy, khóc càng lúc càng to, “ muội nhất định phải mua nó về! Sao lại có con gà vô dụng như vậy chứ!”

Tiếng khóc của nàng thu hút vô số ánh mắt nhìn sang. Trần Chính Thác vội cúi đầu nàng ép vào ngực, lấy tay che mặt nàng lại, ánh mắt lạnh lẽo quét một vòng khắp đại sảnh, khiến những ánh mắt soi mói phải cụp xuống.

“Được được được. Cần Nương, ngươi với Đinh Thế mau đi tìm chủ quán, bất kể giá bao nhiêu, cũng phải mua được con gà đó về.”

Hai người lập tức nhận lệnh rời đi, còn Trần Chính Thác thì ở lại lầu hai tiếp tục dỗ dành Trần Ánh Trừng. Tiểu Tước đứng một bên, còn bối rối hơn cả lúc trong tiệm quần áo.

Tất cả là lỗi của hắn. Buổi chiều hắn không nên từ chối lòng tốt của Trần Ánh Trừng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe tiếng nàng khóc, tim hắn như thắt lại, sống mũi cay cay.

Không lâu sau, Cần Nương dẫn theo một nam nhân trung niên trở lại. Người này mặc đồng phục màu trắng tay áo rộng của linh thú quán, bên ngoài khoác áo màu lam nhạt, thắt lưng đeo bảng ghi ba chữ “Linh Thú Quán”.

“Các ngươi muốn mua linh thú?”

Trần Chính Thác: “Đúng vậy, tiểu muội ta muốn con Xích Phượng Gà Cảnh đó, xin tiên sinh báo giá.”

“Ta không phải quán chủ, chỉ là người quản lý. Con gà cảnh đó thậm chí còn không bằng linh thú cấp thấp, để lại đây chỉ để mua vui. Người ta mua về rồi cũng chẳng dùng được gì.”

Trần Chính Thác: “Có hữu dụng hay không cũng không quan trọng, chỉ cần tiểu muội ta thích là được, chúng ta coi như nuôi như gia cầm thường.”

Vừa dứt lời, Trần Ánh Trừng ngẩng đầu hét to: “Ta mới không cần nuôi! Ta muốn nấu nó!”

Nam nhân trung niên sắc mặt thay đổi, nghiêm giọng: “Vị tiểu cô nương này, con gà đó dù vụng về nhưng cũng là linh thú! Nếu các ngươi mua về chỉ để ăn thịt, thì thứ đó ta không thể bán!”

Giọng nói nghiêm nghị, khiến Trần Chính Thác lúng túng: “Tiên sinh bớt giận, tiểu muội ta xưa nay rất ngoan, chắc hôm nay do thiếu ngủ mới sinh ra bướng bỉnh, nói nấu ăn cũng chỉ là lời giận dỗi. Xin ngài nể tình, cứ báo giá đi, bao nhiêu cũng được, ta đưa nàng về nghỉ một giấc, mai sẽ ổn thôi.”

“Ta không về! Ta nhất định phải mua!”

“Không bán!”

“Ta phải mua!!!”

Trần Ánh Trừng vừa khóc vừa hét, khiến rất nhiều người ở tầng một bị thu hút lên tầng hai xem, cả người tầng ba cũng thò đầu xuống hóng chuyện.

Nam nhân trung niên sầm mặt lại, rõ ràng vô cùng chán ghét trẻ con, giọng điệu cũng không chút khách khí:

“Đã nói là không bán là không bán, còn nhỏ tuổi mà lòng dạ đã như rắn rết!”

Vừa nói xong, mặt Trần Chính Thác cũng tối sầm lại, rất không hài lòng vì đối phương dám đánh giá Trần Ánh Trừng như thế. Nhưng thấy muội muội hôm nay khác thường, hắn chỉ đành cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, xin lỗi:

“Là do ta không dạy dỗ chu đáo, xin tiên sinh bớt giận.”

“Đúng là nên dạy lại cho tử tế. Còn nhỏ mà đã độc ác như vậy, các ngươi —— ai da!!”

Nam nhân hét lên một tiếng thảm thiết, chân truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội. Hắn cúi đầu nhìn thì thấy một tên nhóc gầy gò, đầu tóc bù xù đang cắn chặt lấy chân hắn, giãy thế nào cũng không ra, dù hắn cố sức đẩy, cũng không làm nó nhúc nhích được chút nào.

“Này! Đây cũng là người nhà các ngươi à?! Còn không mau kéo nó ra đi!!”

Trần Chính Thác: “……”

Đầu hắn như muốn nổ tung. Hắn vội giao Trần Ánh Trừng cho Cần Nương để đi bắt Tiểu Tước, nhưng chân trước vừa buông tay thì sau lưng Trần Ánh Trừng đã nhào về phía nam nhân kia, nhanh nhẹn bò lên vai hắn, túm chặt lấy vai hắn mà vừa khóc vừa đánh.

Cảnh tượng lập tức trở nên hỗn loạn: cắn người, la hét, khóc lóc, xem náo nhiệt, can ngăn… khiến cả tầng hai chật kín như nêm.

Trần Ánh Trừng thừa cơ, sờ lên mặt nam nhân, tìm kiếm kỹ càng, cuối cùng phát hiện một chỗ hở.

Bất ngờ, nàng giật mạnh một cái, một chiếc mặt nạ rớt khỏi mặt nam nhân, bị nàng cầm trong tay.

Trần Ánh Trừng la lên sợ hãi:

“Đại ca! Mặt hắn rớt ra rồi!!”

Cả quán lập tức im bặt, tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn về phía người đang bị hai đứa nhỏ quấn lấy Xa Chí.

“Thành… thành chủ?”

Một giọng nói run run vang lên, lập tức làm nổ tung không khí trong quán.

“Là Thành chủ Xa?!”

“Đại nhân, là đại nhân đúng không?!”

“Là ngài ấy! Trong nhà ta có tranh chân dung thành chủ, nhất định là ngài ấy!”

“Thành chủ ——”

“Thành chủ đã trở lại!”

Trần Ánh Trừng một tay cầm mặt nạ, một tay kéo Tiểu Tước, vừa nức nở vừa nhào vào lòng Trần Chính Thác:

“Đại ca, hắn đáng sợ lắm, mặt hắn biết đổi màu!!”

Trần Chính Thác lúc này còn đang sững người, tay theo bản năng vỗ lưng muội muội, rồi cung kính hành lễ với Xa Chí:

“Trần gia Trần Chính Thác, bái kiến thành chủ đại nhân.”

Trong quán im lặng một nhịp, rồi tất cả đồng loạt hành lễ:

“Bái kiến thành chủ đại nhân, cung nghênh thành chủ!”

“Chư vị, không cần câu thúc.”

Xa Chí phất tay, đúng chuẩn dáng vẻ thành chủ, nhưng thật ra trong lòng đang không ngừng mắng thầm.

Hắn ra ngoài du lịch vài năm là để đột phá cảnh giới Nguyên Anh, nhưng không có tiến triển gì, đành lặng lẽ quay về.

Hắn cũng vì lo dân chúng kỳ vọng quá cao nên không dám về thẳng Thanh Bảo Tư, chỉ trốn trong linh thú quán làm “rùa rút đầu,” chờ cơ hội xuất hiện lại trong mắt công chúng.

Nhưng hắn tự làm khổ mình, không chịu quay về thành chủ phủ trốn cho yên, lại nhất định muốn trải nghiệm cuộc sống thường dân… Giờ thì hay rồi, muốn trốn cũng trốn không được.

Mặt bị bóc ra trước mặt bao người, Xa Chí chỉ còn biết giữ nguyên nụ cười cứng đờ trên môi.

Hắn cúi đầu nhìn Trần Ánh Trừng. Mọi người đang cúi đầu hành lễ, chẳng ai để ý đến cô bé vừa gây chuyện, đang nghịch chiếc mặt nạ của hắn, và cậu nhóc vừa cắn hắn. Tiểu Tước làm bộ nghiêm túc, nhưng lại mấp máy môi ra hiệu khẩu hình:

“Đừng giận.”

Nhớ lại cảm giác đôi bàn tay nhỏ kia lục lọi trên mặt hắn như đang tìm đồ, Xa Chí nghiến răng ken két.

Hắn hình như vừa bị tiểu nha đầu kia bày một vố lớn!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com