Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính

Chương 36



Đánh cả nửa ngày mà không thấy bọt đâu, Cố Tiêu đã nói phải đem lòng trắng trứng gà đánh thành một hỗn hợp trắng, nhúng đầu đũa vào, thấy trứng bất động là được.

“Tiểu Tiểu à, sao lại không ra bọt chứ……” Tay Lý thị đã đánh đến mỏi nhừ, mà trứng gà vẫn là bộ dạng cũ.

Cố Tiêu nhìn thoáng qua, “Nhị tẩu cho thêm chút đường vào đi, nếu không đánh tiếp được thì để nhị nha đại oa tới hỗ trợ, dùng thêm mấy cây đũa nữa.”

Lý thị ai một tiếng, nàng ta không nỡ bỏ nhiều đường vào, bỏ thêm chút đường rồi tiếp tục đánh, cuối cùng cũng đánh ra bọt.

Cố Tiêu mượn căn phòng Thẩm Đại Lang hay dùng để làm mộc, vội vàng làm mấy cái khuôn đúc bánh táo đỏ, to bằng lòng bàn tay, cao hai tấc, dùng đinh gỗ đóng chắc lại.

Tổng cộng làm ra sáu cái, nhưng mà khuôn này làm có chút lớn, nếu muốn làm bánh đậu xanh thì phải làm lại cái nhỏ hơn.

Cố Tiêu xoa eo, cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, hai ngày nay eo cô rất đau, cô ôm khuôn đúc đi ra ngoài, lòng trắng trứng đã đánh thành bông rồi.

Lý thị lại bỏ thêm một ít đường, Cố Tiêu nói phải bỏ ba lần, tay đau thì đưa cho đại oa, đại oa là nam hài tử, sức lực lớn, đánh rất nhanh, rất nhanh đã có bọt rồi.

Một thau màu trắng, dưới ánh mặt trời trông rất đẹp mắt, Cố Tiêu nhìn nhìn, sau đó đi phòng bếp bẻ một khối đường đỏ đem nghiền thành bột mịn, rồi trộn với bột mì và táo đỏ đã băm nát, lòng đỏ trứng và mỡ heo thì trộn lại với nhau.

Sau khi đánh lòng trắng trứng xong, Cố Tiêu cẩn thận đổ bột mì vào, rồi trộn đều theo một chiều, sau đó mới đổ vào khuôn đúc.

Đặt khuôn lên trên nồi hấp, để lửa lớn, củi cháy nổ lách tách, giờ chỉ cần đợi hấp chín là được.

Trần thị trong lòng than một câu thật không dễ dàng mà, tốn nhiều công sức như vậy chỉ vì ăn một miếng bánh táo.

Lý thị thỉnh thoảng nhìn vào nhà bếp, “Ai, tẩu hình như đã ngửi thấy vị ngọt rồi.”

Cố Tiêu nói: “Còn phải hấp thêm một lát nữa, tẩu tử, trước tiên băm nhân thịt đi, buổi tối làm bánh nhân thịt ăn.”

Bánh nhân thịt và bánh nhồi thịt không giống nhau, thứ nhất bánh nhân thịt là hình tròn, thứ hai là bên trong thịt nhiều hơn.

Có bánh táo đỏ, lại có bánh nhân thịt ăn, phong phú giống như ăn tết vậy.

Một miếng thịt lớn được đặt trên thớt, Trần thị có chút không nỡ, phải biết rằng trước kia một miếng thịt lớn như vậy, mỗi bữa chỉ ăn một ít, có thể ăn được rất lâu. “Tiểu Tiểu, nếu không thì nấu ít thôi, còn lại thì chờ Tam Lang trở về rồi ăn.”

Cố Tiêu lập tức nói: “Không được!”

Cô mua nhiều thêm một cân chính là để có thể ăn tận hứng, làm sao có thể chỉ nấu một ít chứ.

Trần thị và Lý thị đều kinh ngạc nhìn sang Cố Tiêu, cô chợt nhớ ra mình là người chuyện gì cũng luôn đặt Thẩm Hi Hòa lên hàng đầu.

“Cái đó…… Bây giờ trời bên ngoài không phải rất nóng sao, hôm qua mua thịt về đã để qua một ngày rồi, lại để thêm nữa sẽ bị hỏng mất, tướng công đọc sách vất vả, nếu ăn vào đau bụng sẽ không tốt. Còn không bằng để lại cho tướng công hai cái, trưa ngày mai đem đi thư viện.”

Trần thị Lý thị nghĩ lại cũng đúng, “Vẫn là Tiểu Tiểu suy xét chu toàn.”

Chu toàn với không chu toàn gì chứ……

Cố Tiêu nói: “Rau hẹ bỏ ít một chút, thịt không thể xắt nhỏ như vậy được, phải xắt miếng lớn hơn…… cho nhiều mỡ heo vào…… như vậy ăn mới ngon, tướng công mới thích ăn.”

Trần thị phát hiện Cố Tiêu thật biết cách ăn, nhiều thịt nhiều dầu như vậy, có thể không thơm sao.

Trần thị Lý thị gói bánh nhân thịt, Cố Tiêu canh thời gian mở nắp nồi lên.

Vốn dĩ trong phòng đã có mùi thơm của táo và đường đỏ rồi, bây giờ thì hương thơm nồng đậm hơn rất nhiều.

Trần thị buông việc trên tay xuống, giương cổ nhìn thoáng qua, “Sao lại trở nên lớn như vậy!”

Bánh đã nở ra hết cỡ, có màu của đường đỏ,táo đỏ được hấp chín có màu càng đậm hơn.

Hơi nước từ trong nồi xông thẳng lên mặt, Cố Tiêu dùng vải lót lấy một cái bánh ra, “Xong rồi.”

Bởi vì bên trong có bỏ mỡ heo vào, cho nên rất dễ lấy bánh táo ra, bánh to bằng lòng bàn tay, phồng to lên hết cỡ.

Cố Tiêu dùng d.a.o cắt đôi ra, kêu nhị nha đưa qua cho Chu thị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Còn dư lại một nửa, thì cắt thành nhiều miếng nhỏ, chia cho mỗi người một ít nếm thử.

Lý thị một ngụm đã bỏ hết vào trong miệng, vừa nóng hổi vừa mềm mịn, trước đây nàng ta ăn qua thứ mềm nhất chính là màn thầu làm bằng bột mì tinh, hấp trực tiếp bằng men, đặc biệt lớn đặc biệt thơm.

Điểm tâm của cửa hàng trên huyện thành cũng đã ăn qua vài lần, toàn là bột mì, còn có bánh hạch đào nữa,nhưng trước giờ chưa từng ăn qua loại bánh nào như vậy.

“Ăn ngon, thật ngọt……”

Trong nồi còn có năm cái, Cố Tiêu lấy hết bánh ra, “Nương để muội mua đường đỏ chính là để cho nhị tẩu bồi bổ thân mình, muội cũng chỉ là mượn hoa hiến phật mà thôi, hai cái này là để cho nhị tẩu.”

Trần thị được một cái, nàng ta cũng không có ý kiến gì, một cái cũng không nhỏ đâu, chia cho mấy hài tử một ít, miệng nếm được chút vị ngọt là được.

Một cái khác thì để cho Chu thị, còn dư lại một cái, thì Cố Tiêu đem đi tây phòng.

Trong sách nói Thẩm Hi Hòa không thích đồ ngọt. Hơn nữa, Chu thị đau lòng Thẩm Hi Hòa như vậy, chắc chắn sẽ giữ lại một nửa cho hắn, nên cô không cần để lại làm gì.

Tranh thủ trước khi Thẩm Hi Hòa trở về ăn xong là được rồi.

Chu thị ăn điểm tâm, đôi mắt đều nheo hết lại, bà đã từng tuổi này rồi, càng thích ăn những món ngọt và mềm hơn.

Vốn dĩ Chu thị còn xót trứng gà xót bột mì, bây giờ thì không còn xót nữa rồi.

Ăn xong nửa cái, bà lại bẻ ra một chút rồi ăn từ từ. Ngày mốt thì Thẩm Hi Hòa sẽ về nhà, nếu là trước kia, Chu thị nhất định sẽ để dành cho hắn.

Dù sao thì điểm tâm mà Thẩm Hi Hòa mua về bà đều không nỡ ăn, nhưng mà nghĩ đến Cố Tiêu đau lòng Thẩm Hi Hòa như vậy,chắc chắn sẽ để lại nửa cái cho nó.

Bánh táo đỏ ngọt và thơm, nhưng mà buổi tối còn có một bữa bánh nhân thịt, phải để bụng mà ăn chứ.

Thẩm Nhị Lang nhị nha vừa về đến nhà, đã ngửi thấy một mùi thơm đan xen với nhau.

Lý thị vẫy tay với Đại Nha, “Hôm nay ăn bánh nhân thịt, nhanh đi rửa tay đi.”

Cố Tiêu nướng bánh, tất nhiên là bánh vừa to vừa tròn, da mỏng nhân nhiều.

Dầu và vỏ bánh hòa chung với nhau, phát ra âm thanh xèo xèo, cả Chu thị cũng bị mùi thơm hấp dẫn ra tới.

Thẩm Nhị Lang gãi đầu, đi ra ngoài rửa tay, khóe miệng Chu thị hơi nhếch lên, rồi lại nhanh chóng buông xuống, trưa nay Trần thị mang về nhà 52 văn, Thẩm Nhị Lang thì đem về 78 văn, mấy ngày nay tiền kiếm được đã sắp được một lượng bạc rồi.

Một chồng bánh nhân thịt đặt ở trên bàn, Chu thị ngồi ở bên cạnh Thẩm lão gia tử, mở miệng nói: “Ăn đi, có thể ăn được bao nhiêu thì ăn, ăn không hết hai cái thì đem bánh cắt ra, đừng ăn đến bụng căng cứng.”

Ý tứ này có nghĩa là không cần phân chia rồi.

Cố Tiêu đã ăn một cái rưỡi, nhân bên trong có bỏ thêm mỡ heo, cắn xuống một miếng tất cả đều là nước thịt.

Nhìn thấy được miếng thịt rất rõ ràng, to bằng nửa đồng tiền, cũng không cần giống trước kia phải tìm thịt vụn trong đống rau hẹ nữa.

Không cần chia bánh,thì cho dù ăn không hết nhiều như vậy cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái, còn thừa lại hai cái, Chu thị để Thẩm Đại Oa ngày mai mang đi cho Thẩm Hi Hòa, quầy bánh có sẵn nồi, hâm nóng lên là được.

Trần thị nói: “Nương yên tâm, con chắc chắn sẽ để Tam Lang được ăn no.”

Chu thị gật đầu một cái rồi trở về tây phòng.

Cố Tiêu gọi đại oa tới, đưa cho hắn 30 văn tiền, “Ngày mai cháu đi mua hai cân thịt ba chỉ về, lại mua thêm một bộ gan heo.”

“Tiểu thẩm, hôm nay mới ăn thịt mà.” Thẩm Đại Oa lầm bầm, “Nãi nãi chắc chắn sẽ nói……”

Cố Tiêu lời lẽ chính đáng nói: “Đồ ăn hôm nay chính là nãi nãi cháu mua về cho mọi người ăn, còn thẩm mua là để cho tiểu thúc cháu bồi bổ thân thể, có thể giống nhau sao, buổi sáng cháu đã ăn cơm rồi, nhưng tại sao buổi tối còn ăn nữa chứ.”

Đại oa cảm thấy lời nói của Cố Tiêu có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lại rất có đạo lý, “Cháu mua là được mà.”

Thẩm Đại Oa nghĩ thầm, cưới vợ cũng thật là tốt nha, thế cho nên đến trưa ngày hôm sau, hắn nhịn không được hỏi Thẩm Hi Hòa.

“Tiểu thúc, thúc nói sau này vợ của cháu cũng sẽ giống như tiểu thẩm sao, luôn nghĩ đến việc bồi bổ thân thể cho cháu.”

Thẩm Hi Hòa nhàn nhạt liếc hắn một cái, “Cháu nói thử xem?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com