“Không hiếm lạ không hiếm lạ.” Cố Tiêu cười, “Vậy ngày mai nương nếm thử tay nghề của con trước nhé?”
Đồ Cố Tiêu nấu ra, Chu thị thích ăn, nhưng lại luyến tiếc ăn, “Ta, ta chỉ nếm một miếng là được, được rồi, đừng nói những thứ không cần thiết này nữa, đi ăn cơm đi.”
Buổi tối chỉ có một chén cháo nhỏ, Cố Tiêu lấy ra hai cái táo đỏ mang về phòng ăn, táo đỏ da mỏng thịt nhiều, ăn vào có vị ngọt thanh.
Thẩm gia không có lồng hấp, bây giờ muốn làm một cái cũng không kịp rồi, ngày mai làm bánh táo đỏ, cũng chỉ có thể dùng tạm nồi sắt lớn trong nhà thôi.
Cố Tiêu rửa mặt chải đầu xong thì về phòng ghi sổ, đồ ăn 69 văn, sửa sách một lượng, hiện có một lượng 931 văn.
Đếm bạc xong, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, bụng cũng không còn đau nữa,rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp, mà bên Thẩm Nhị Lang một nhà ba người còn chưa ngủ.
Đại Nha nhỏ giọng nói, “Nương, hôm nay kiếm được thật nhiều tiền a!”
Lý thị đau lòng nữ nhi, xoa bóp cánh tay cho Đại Nha, “Kiếm được nhiều tiền thì tốt.”
Đại Nha lại nói: “Tiểu thẩm mua rất nhiều đồ,còn cho con đồ ăn ngon nữa! Con đều để dành mang về.”
Lý thị mỉm cười, khóe mắt có chút ươn ướt, “Nương không thích ăn cái này,con giữ lại ăn đi.”
Thẩm Nhị Lang nằm ở bên cạnh, vỗ bả vai Lý thị, “Ai, buổi sáng ủy khuất nàng rồi.”
Lý thị lau khóe mắt, “Nói cái gì mà ủy khuất với không ủy khuất chứ, nếu Đại Nha là con trai, nương cũng sẽ không……”
Thẩm Nhị Lang nói: “Con gái thì làm sao, Đại Nha cũng làm rất tốt. Không kém hơn so với con trai, dù nàng có sinh thêm cho ta một khuê nữ nữa, ta cũng sẽ rất vui.”
Lý thị không nói chuyện, nàng ta sờ bụng mình, “Sinh nam sinh nữ cũng không thể cưỡng cầu…… Nhị Lang, chờ Tam Lang thi đậu thì chúng ta phân gia đi, ta chỉ có một nữ nhi là Đại Nha, cũng không cầu nó có thể gả cao .”
“Ừ, Tam Lang thi đậu ta sẽ thương lượng với nương.” Thẩm Nhị Lang cười khổ, “Mau ngủ đi.”
Đại Nha đã sớm ngủ rồi, nó mệt mỏi một ngày, táo mà Cố Tiêu cho nó nó liền đặt ở gối đầu bên cạnh, vị táo ngọt thanh, nếu ăn vào trong miệng thì càng ngon hơn.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Nhị Lang mang theo Đại Nha đi huyện thành bán bánh cuốn, Trần thị bày quầy hàng muộn hơn, nên cùng với Lý thị dọn dẹp nhà cửa một chút.
Cố Tiêu thì ở trong phòng làm ô, cán ô đã làm xong rồi, còn lại chính là dán giấy để làm tán ô.
Cẩn thận phủ giấy dầu lên, sau đó dùng hồ dán dính chúng vào nhau cho thật chắc, dán giấy phải thật cẩn thận tỉ mỉ, phải dựa theo hình dạng của khung ô mà dán.
Sau khi dán giấy xong thì làm tán ô, tán ô làm đỉnh, làm xong tán ô thì sau đó là vẽ hoa, núi sông vạn vật toàn bộ đều vẽ trên mặt ô.
Cố Tiêu xoa xoa bả vai, cô cúi đầu làm ô, eo đau cổ cũng đau, cô đứng lên cử động cổ tay một chút, sau đó đi ra ngoài lấy nước phối thuốc màu.
Trần thị đang chuẩn bị đi, lúc này đi ra ngoài vừa kịp lúc.
Đại oa nhị oa đẩy xe, còn Trần thị thì vịn đồ trên xe, Thẩm Đại Oa quay đầu lại nhìn Cố Tiêu, trong đầu hắn chợt lóe lên thứ gì đó.
Thấy Thẩm Đại Oa bất động, Trần thị liền hỏi: “Sao còn không đi?”
Đại oa hít sâu một hơi: “Nương, người đừng vội, hình như con đã quên mất chuyện gì đó, để con nghĩ lại xem.”
Cố Tiêu lấy nước xong thì chuẩn bị quay về phòng, chuyện của đại oa chắc không liên quan gì đến cô đâu, lát nữa vẽ ô xong, thì có thể đi lấy bột mì làm bánh táo đỏ rồi.
Trứng gà đánh đều lên, táo đỏ băm nát, cho một thìa đường đỏ vào để giữ vị ngọt, bánh hấp xong chắc chắn sẽ rất ngọt.
Thẩm Đại Oa hơi hơi giương miệng, hắn đã quên chuyện gì nhỉ, có liên quan tới tiểu thẩm, hình như tiểu thẩm muốn hắn mang thứ gì đó……
Thẩm Đại Oa vỗ đầu, “Cháu nhớ ra rồi, tiểu thẩm, quần áo của tiểu thúc chắc đã vá xong rồi đi, cháu thuận đường sẽ đưa cho thúc ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cố Tiêu sững sờ tại chỗ, quần áo gì.
Quần áo của Thẩm Hi Hòa, Cố Tiêu nhớ rõ hôm qua lúc trở về cô để ở trên tràng kỷ, buổi sáng hôm nay lại vội vàng làm ô, cho nên càng không quan tâm đến nó, quần áo bị rách ở đâu cô cũng không biết.
Bây giờ có vá cũng không kịp nữa rồi, Cố Tiêu xoa mi tâm, nói: “Quần áo vẫn chưa vá xong, cháu đi hỏi tiểu thúc của cháu xem có vội mặc không, nếu vội thì buổi chiều thẩm sẽ đưa qua cho thúc ấy.”
Thẩm Đại Oa nói: “Được.”
Đợi đến được thư viện, vừa nhìn thấy Thẩm Hi Hòa, hắn tất nhiên là chuyển đạt nguyên văn lời nói, “Tiểu cô nói nếu thúc cần mặc gấp thì buổi chiều sẽ mang đến cho thúc.”
Thẩm Hi Hòa lắc đầu, “Không vội, ngày mai cũng được.”
Không có đạo lý chỉ vì một bộ quần áo mà phải đi huyện thành một chuyến, hắn không vội, một chút cũng không vội.
Thẩm Đại Oa: “Nếu như không vội thì chờ đến khi thúc trở về rồi sẵn lấy luôn, ngày mốt không phải là ngày nghỉ sao, cũng chỉ còn một ngày thôi.”
Thẩm Hi Hòa mím môi nói: “Vậy thì ... ngày mốt.”
Thẩm Đại Oa cảm thấy chủ ý của mình đề ra rất tốt, hắn hỏi Thẩm Hi Hòa: “Tiểu thúc muốn ăn bánh gì?”
“Đều được.”
Thẩm Đại Oa: “Vậy thì bánh thêm thịt đi, hôm qua đã ăn trứng gà rồi, thay đổi khẩu vị một chút.”
Cố Tiêu không biết Thẩm Đại Oa nói như thế nào với Thẩm Hi Hòa, chờ đến buổi trưa khi bọn Trần thị trở về, Cố Tiêu biết được quần áo không cần vội, vậy thì trước khi Thẩm Hi Hòa trở về cô vá xong là được.
Cố Tiêu sợ lại quên mất chuyện này, nên đi đông phòng lấy rổ kim chỉ, thêu lên ba phiến lá tre cho xong việc.
Chu thị còn đang chờ dùng kim chỉ, đã gần tháng 5 rồi, ngoài sinh nhật của Thẩm Hi Hòa ra, còn có một việc lớn khác, đó chính là phục dịch.
Mỗi hộ một nam đinh, năm nay là Thẩm Đại Lang.
Đều phải làm những công việc nặng nhọc, nhặt đá khiêng bao cát, chỗ bả vai và cánh tay đều phải may thêm mấy miếng vải, Trần thị phải đi bày quán, cho nên quần áo này bà phải đích thân may.
“Thịt đang giữ trong nước giếng, con nhớ chú ý thời gian, ăn cơm sớm một chút.” Chu thị cầm kim châm, nheo mắt xỏ kim.
Giữa trưa bọn Thẩm Nhị Lang đều không ở nhà, cho nên ăn rất đơn giản chỉ là màn thầu và măng chua dưa muối, lần trước Thẩm Hi Hòa không ở nhà mà trong nhà đã ăn thịt, trong lòng Chu thị không mấy dễ chịu.
Vừa tới giờ Thân thôi, Cố Tiêu nói: “Thời gian vẫn còn sớm, con đi làm bánh táo đỏ trước, nương, con dùng thêm mấy quả trứng gà có được hay không?”
Nếu muốn bánh táo làm ra được mềm mịn, thì lòng trắng trứng gà là không thể thiếu, sau khi đánh lòng trắng trứng xong, thì bánh hấp ra sẽ có những lỗ to nhỏ khác nhau, giống như tổ ong vậy.
Buổi sáng Cố Tiêu đã vẽ mặt ô xong, một bên là mưa bụi Giang Nam, mưa bụi rơi lất phất rất có ý cảnh, sau khi làm xong chiếc ô thứ nhất, thì chiếc thứ hai cũng dễ làm hơn nhiều, Cố Tiêu cũng không gấp, buổi chiều phải tỉ mỉ mân mê đồ ăn ngon một phen.
Hôm nay làm bánh táo đỏ, ngày mai sẽ làm bánh hoa quế đậu xanh.
Chu thị nói: “Trong tủ chén cũng không phải không có trứng gà, còn phải nói với lão bà tử ta đây làm gì .” Táo đỏ gì đó đều là Cố Tiêu mua về, Chu thị còn không đến mức xót mấy quả trứng gà.
Cố Tiêu cười nói, “Vậy nương chờ con một lát, miếng đầu tiên ra lò sẽ đưa cho người nếm thử trước, nếu như ăn không ngon, thì nương cũng đừng ghét bỏ.”
Nhiều thứ tốt như vậy nếu đồ ăn làm ra không được ngon, có lẽ sau này Chu thị sẽ không để cho Cố Tiêu làm nữa, “Được rồi, đừng có cản trở ta xỏ kim.” Chỉ mãi mà không xỏ vào được, Chu thị kêu Cố Tiêu nhanh đi ra ngoài.
Cố Tiêu cầm lấy kim chỉ, “Con làm cho.”
Chu thị ngẩn người một lúc mới nói: “Được.”
Trần thị Lý thị đều ở nhà, người trong nhà còn nhiều, Cố Tiêu làm bánh táo đỏ, tất nhiên là phải nhờ các nàng hỗ trợ một tay.
Trần thị đem táo cắt nhỏ ra, Lý thị thì ở một bên dùng đũa đánh bông lòng trắng trứng gà.