Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính

Chương 37



Trong mắt Đại oa chứa đầy khát khao, “Chắc là giống nhau rồi, nhưng mà nói thật ra, tiểu thẩm đối với thúc cũng thật là quá tốt.”

Thẩm Hi Hòa cúi đầu, “Không giống nhau.” Cố Tiêu quả thật đối với hắn thực sự rất tốt.

Lời này đại oa nghe xong đã thấy không vui rồi, “Chỗ nào không giống nhau chứ?”

Thẩm Hi Hòa nói: “Cháu chưa cưới vợ, cháu không hiểu được đâu.”

Đại khái là lúc nào cũng có thể đem tới kinh hỉ, đưa thức ăn, nói một ít lời không biết xấu hổ.

Cố Tiêu đối xử tốt với hắn tất nhiên là độc nhất vô nhị rồi.

Thẩm Đại Oa: “……”

Nói như vậy cũng không có ý nghĩa, nó sớm muộn gì cũng sẽ hiểu mà thôi.

Sau khi dọn dẹp quán, Thẩm Đại Oa đi sạp thịt mua hai cân thịt ba chỉ và một bộ gan heo, Cố Tiêu kêu hắn mua cái gì thì hắn mua cái đó, những cái khác thì không mua.

Sau khi mua đồ trở về, Chu thị liếc mắt nhìn một cái, nhưng không nói lời trách cứ gì“Trước tiên bỏ vào giếng đi, cẩn thận đừng làm hỏng.”

Hôm qua đã ăn bánh nhân thịt, nên bữa thịt này chắc chắn phải đợi Thẩm Hi Hòa về, Trần thị vui vẻ mà bỏ thịt vào thùng, sau đó thả dây thừng xuống giữ ở trong nước giếng.

Sau khi bỏ xong, Trần thị lặng lẽ hỏi: “Tiểu Tiểu, thịt này ăn như thế nào a?”

Trong miệng có mùi vị thịt, sức lực cũng nhiều hơn không ít, ngày mai thư viện được nghỉ, nên Trần thị không cần đi bày quán, chỉ cần ở nhà dọn dẹp nấu cơm là được.

Thịt hầm thì đã ăn qua rồi, thịt xào cũng ăn qua hai lần, Thẩm gia chủ yếu ăn bột mì, giống như lần trước Thẩm Hi Hòa trở về nấu cơm vậy.

Cố Tiêu nói: “Nếu không thì ăn cơm đi? Cơm rang với thịt thái hạt lựu.”

Rau xào thì Trần thị ăn qua, nhưng mà cơm rang vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, “Cơm rang?”

Cố Tiêu làm sao biết được Trần thị căn bản chưa làm qua cơm rang chứ, nhưng nghĩ lại cũng đúng, cả gia đình nhiều người như vậy đến ăn còn chưa đủ ăn, thì lấy đâu ra cơm thừa để làm cơm rang chứ.

Vườn rau sau hậu viện có củ cải, dưa chuột, chờ thêm mấy ngày nữa sẽ có đậu que gì đó, dùng để rang cơm là tốt nhất, nhưng mà thịt này thì không kịp rồi, nếu như có thịt xông khói thái hạt lựu……

Cố Tiêu nuốt nước miếng, “Đại tẩu, ngày mai tẩu sẽ biết thôi.”

Cố Tiêu nghĩ trước kia cô ăn nhiều nhất chính là cơm chiên bánh cuốn gì đó đều là những thứ vừa nhanh vừa tiện lợi ăn lại ngon ,lẩu chua cay, tiểu long bao, nếu làm tốt còn có thể đem ra ngoài bán đấy.

“Vậy ngày mai tẩu sẽ làm trợ thủ cho muội.” Trần thị đã biết tay nghề Cố Tiêu tốt như thế nào, nàng ta có thể học thêm gì thì sẽ cố gắng học thêm chút, chắc chắn sẽ không có hại.

Cố Tiêu đã nghĩ xong ngày mai ăn gì rồi, nên ở trong phòng làm cán ô cả một buổi trưa, có lẽ là do ngồi quá lâu, Cố Tiêu cảm thấy bụng dưới đau nhói.

Bụng đau lên từng cơn từng cơn,cô có thể nhịn, nhưng cũng đã nhịn mấy ngày nay rồi.

Cố Tiêu hoài nghi không biết có phải sắp có nguyệt sự hay không, nhưng không thấy máu, nên cô cũng không quan tâm nữa.

Ngày mai Thẩm Hi Hòa sẽ về nhà, Cố Tiêu liếc nhìn căn phòng, trong góc có đặt một cây tre, trên bàn có một xấp giấy, thuốc màu trên đầu bút vẫn chưa khô, dải tre, d.a.o khắc, quạt xếp…… Bất tri bất giác, trong phòng tất cả đều là đồ vật của cô.

Tất cả những thứ này đều phải giấu đi, chờ cô rời khỏi Thẩm gia, thì cũng không cần phải cẩn thận như vậy nữa.

Cố Tiêu trước tiên giấu một ít đi, sáng ngày mai còn có thể làm thêm một lát, đến lúc đó trực tiếp đặt ở dưới tràng kỷ là được.

Một đêm không mộng, ngày hôm sau từ sớm Trần thị Lý thị đã bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.

Giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa, sau đó Thẩm lão gia tử mang theo hai tôn tử đi ra đồng làm cỏ.

Trần thị đem quần áo treo lên sào tre, rồi nghiêng đầu nhìn Cố Tiêu, “Tiểu Tiểu sao sắc mặt của muội lại khó coi như vậy?”

Cố Tiêu sờ mặt, “Bụng muội có chút đau, không có việc gì đâu.”

Trần thị không nghĩ đến phương diện kia, “Khó chịu thì vào phòng nằm một lát đi, thịt này phải làm như thế nào, muội nói rồi để ta tới làm là được.”

Cố Tiêu nghĩ có khả năng là kinh nguyện của cô đến rồi, trước kia cô chưa từng đau bụng qua, bây giờ thì đau đến nỗi sau lưng đều đổ mồ hôi lạnh rồi.

“Trước tiên phải nấu cơm, lại đi hái thêm dưa chuột và củ cải, đại tẩu, tẩu đem thịt thái thành hạt lựu, lát nữa muội sẽ nấu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cố Tiêu về phòng nằm, ở trên giường nằm một lát liền đứng dậy đi nấu cơm, thật ra thì để Trần thị Lý thị làm cũng được, nhưng khó khăn lắm mới mua thịt trở về, nếu nấu không ngon thì sẽ tiếc đứt ruột mất.

Thịt ba chỉ trước tiên phải khử mùi tanh, sau đó xào lên cho thơm, thịt thái hạt lựu nạc mỡ đan xen phủ một lớp dầu óng ánh, lớp bên ngoài được xào đến chín vàng, Cố Tiêu cắn một miếng, thịt nạc mềm ngon không dai , thịt mỡ vừa vào miệng đã tan ngay.

Rang cơm phải nhanh, để lửa lớn sau đó múc một muỗng mỡ heo, rắc hành lá cắt nhỏ, lại cho thêm bốn quả trứng gà đã đánh tan vào.

Cơm đã nấu xong sau khi để nguội thì từng hạt cơm đều tách rời, đổ hỗn hợp trứng gà vào, trộn đều lên để từng hạt cơm đều được bọc trong hỗn hợp trứng, sau đó cho cải trắng đã cắt nhỏ, dưa chuột, củ cải thái sợi vào trong.

Thịt thái hạt lựu thì bỏ sau cùng.

Rưới một chút nước tương lên, sau đó cho giấm và muối vào, mùi thơm đã tỏa ra ngay sau đó.

Cơm có chút nhiều, trên trán của Cố Tiêu đã chảy ra mồ hôi, Trần thị thấy sắc mặt Cố Tiêu không tốt lắm, liền vội vàng đi qua nhận lấy cái muôi , “Tiếp tục rang tiếp sao? Để tẩu làm cho.”

Cố Tiêu nhẹ nhàng thở ra, “Chỉ cần đảo đều là được.”

Có lẽ là thực sự không thoải mái, Cố Tiêu từ trong phòng bếp đi ra ngoài, nhìn thấy có người ở cổng lớn, lắc lư một hồi cô mới nhận ra đó là ai.

Thẩm Hi Hòa xách theo tay nải, cau mày hỏi: “Làm sao vậy, nhìn đến ngây ngốc luôn rồi?”

“Tam ca…… huynh đã trở lại a.” Cố Tiêu ấn mi tâm, “Cơm lát nữa là xong rồi, huynh đi rửa tay trước đi.”

Thẩm Hi Hòa lẳng lặng nhìn Cố Tiêu, bỗng nhiên đưa tay chạm vào trán của Cố Tiêu, Cố Tiêu theo bản năng muốn trốn……

“Đừng nhúc nhích.”

Thẩm Hi Hòa đi lên phía trước một bước, “Sao sắc mặt lại khó coi như vậy.”

Trán Cố Tiêu không nóng, tay chạm vào có chút lạnh.

Rốt cuộc vẫn là không quen tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, Cố Tiêu lui về phía sau một bước, “Muội không sao.”

Thẩm Hi Hòa giật mình, “……Thật sự không sao chứ?”

Cố Tiêu lộ ra một nụ cười, “Thật sự không có việc gì.”

Thẩm Hi Hòa đem tay chắp ra sau lưng, nhẹ nhàng ấn hai cái, “Nếu cảm thấy không thoải mái, thì phải nói cho ta biết.”

Cố Tiêu nghĩ, nói cho Thẩm Hi Hòa thì có tác dụng gì chứ,kêu cô uống nhiều nước ấm sao? “Muội thật sự không sao, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Cơm trưa chỉ cần ngửi thôi đã thấy thơm rồi, Thẩm gia không ăn cơm thường xuyên, nên một bữa cơm này ăn đến cực kỳ tận hứng.

Trứng gà chiên đến chín mềm, đến cả rau xanh cũng ăn rất ngon, hạt cơm tách rời, nhưng ăn vào lại không bị cứng, thật là ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

Cố Tiêu ăn xong liền trở về phòng, Thẩm Hi Hòa ở bên ngoài đợi một lát, sau đó mới đẩy cửa đi vào.

Cố Tiêu đang may cái gì đó, lỡ như nguyệt sự thật sự tới thì sao, phải chuẩn bị thêm mấy cái để dùng mới được.

Thẩm Hi Hòa đóng cửa lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y ho khan một tiếng, “Muội đang may đồ sao?”

Cố Tiêu lúc này tâm trạng không được tốt lắm, nên khẩu khí cũng không tốt, cô thuận miệng nói: “Ân, tùy tiện may thôi.”

“Đây là khăn tay sao?” Thẩm Hi Hòa không biết mấy thứ này, cũng không hiểu, tay nghề may vá của Cố Tiêu rất tốt, lá tre thêu trên cổ tay áo của hắn rất đẹp, cho nên hắn khen nói: “Rất đẹp.”

Cố Tiêu đặt kim chỉ xuống, ngẩng đầu nói: “Huynh thấy qua khăn tay nhà ai dài như vậy sao.”

Thẩm Hi Hòa: “…… Không phải khăn tay thì là cái gì?”

Bị hỏi những chuyện như thế này, thì ai cũng sẽ xấu hổ một phen, nhưng mà nhìn vào mắt Thẩm Hi Hòa, Cố Tiêu nhớ tới thời gian qua cô cẩn thận dè dặt, vụng trộm tích góp tiền, cũng không thấy xấu hổ nữa mà chỉ có bực mình.

“Huynh quan tâm nhiều như vậy làm cái gì, huynh không có việc gì để làm sao?”

Thẩm Hi Hòa bị dọa cho giật mình, “Ta, ta có chuyện phải làm, ta đi ra ngoài ngay đây.”

Thẩm Hi Hòa thay quần áo, hắn quay đầu lại nhìn Cố Tiêu, nhưng Cố Tiêu đến cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Cố Tiêu tức đến nỗi bụng đều đau, cô đi ra ngoài thay đồ lúc nãy đã làm xong. Sau đó thì co người nằm ở trên tràng kỷ, cô mê man ngủ thiếp đi, dù trong mộng bụng vẫn rất đau,lúc tỉnh lại thì ra một thân mồ hôi lạnh.

Trời còn chưa tối, Cố Tiêu hít vào một ngụm khí lạnh, nghiến răng ngồi dậy.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com