Lỗ tai Thẩm Hi Hòa đỏ lên, bị ánh mặt trời chiếu vào liền cảm thấy vô cùng nóng rực.
Hắn nhìn Cố Tiêu một cái, lại lập tức nhìn sang chỗ khác, Thẩm Hi Hòa hậu tri hậu giác phát hiện——tuy khoảng cách giữa hắn và Cố Tiêu có chút xa, nhưng bóng của hai người lại gắt gao kề sát với nhau.
Bóng của Cố Tiêu dựa sát vào bóng của hắn.
Thẩm Hi Hòa nâng tay lên, giống như đang sờ đầu của Cố Tiêu vậy.
Giữa trưa mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, bóng người bất động một lúc lâu, Thẩm Hi Hòa vẫn duy trì tư thế này,thì trên vai đột nhiên bị vỗ một cái.
Thẩm Đại Oa cười toe toét, “Tiểu thúc, thúc muốn thêm trứng hay là thịt kho?”
Hắn đã hỏi hai lần rồi, nhưng không biết tiểu thúc luôn cúi đầu làm cái gì, dưới đất có gì đẹp để xem sao.
Thẩm Hi Hòa phục hồi tinh thần lại, nói: “…… Đều được.”
Cố Tiêu đã ăn bánh xong rồi, xung quanh quầy bánh cũng không còn nhiều người nữa, những thứ họ mang đến gần như đã bán hết, nên không cần Cố Tiêu phải hỗ trợ gì.
Cố Tiêu đặt tờ giấy dầu vào giỏ tre, “Đại tẩu, muội đi về trước đây, Tam ca, ngày mai muội sẽ đưa quần áo cho huynh, còn bộ kia nếu muốn vá lại thì để ngày mai đại oa mang về cho muội.”
Thẩm Hi Hòa không nghĩ tới Cố Tiêu lại về sớm như vậy, “Kỳ thật bộ kia vẫn ổn, không bị rách quá nhiều, nên cũng không cần vá lại, muội…… đi đường cẩn thận.”
Có vá hay không cũng không quan trọng.
Cố Tiêu gật đầu, cầm lấy quần áo rồi trực tiếp đi đến hiệu sách.
Cuốn sách gần như đã sửa gần xong, Cố Tiêu muốn sửa xong trong hôm nay luôn, ngày mai thì chuyên tâm làm ô.
Thẩm Hi Hòa ngày mốt được nghỉ tắm gội, phí mất thời gian nửa ngày, ngày kia là có thể đem ô đưa qua hiệu sách rồi.
Cố Tiêu không biết Quảng Ninh cách Thịnh Kinh bao xa, chắc là đến nhanh thôi, hơn một tháng là ô có thể bán được rồi.
Bây giờ là cuối tháng tư, qua tháng sáu là cô có thể rời khỏi Thẩm gia rồi.
Cố Tiêu cảm thấy trong lòng tràn đầy năng lượng, một buổi trưa cái gì cũng không nghĩ nữa chỉ chuyên tâm sửa sách, cuốn sách vốn dĩ rách nát cuối cùng cũng khôi phục lại hình dáng ban đầu.
Bìa sách màu xanh lam, nẹp sách có hơi ố vàng, những trang giấy bị cuộn lại bên trong cũng đã được làm phẳng một cách gọn gàng.
Cố Tiêu chà xát tay, nói với tiểu nhị của hiệu sách: “Sách đã sửa xong rồi, làm phiền mời Trương chưởng quầy lại đây một chuyến.”
Trương chưởng quầy rất nhanh đã tới đây, hắn cầm cuốn sách lên lật xem, nói: “Tuyệt vời! Cố cô nương thực sự đã giúp ta giải quyết một vấn đề nan giải, nếu về sau còn có những việc khó như thế này, còn mong cô nương chớ có chối từ.”
Cố Tiêu nói: “Chưởng quầy nói đùa rồi, ta cũng chỉ là làm hết sức mình mà thôi.”
Tâm trạng Trương chưởng quầy rất tốt, vội sai tiểu nhị đi lấy bạc tới.
Bản đơn lẻ đã không thể dùng vàng bạc tới đo lường, chỉ cần sửa quyển sách này, là Trương chưởng quầy đã có thể kiếm được năm lượng bạc, trả cho Cố Tiêu một lượng, thì hắn còn kiếm được bốn lượng bạc đấy.
Sau khi lấy được bạc, Cố Tiêu nhẹ nhàng thở ra, sau khi thần kinh căng như dây đàn được thả lỏng, cô liền cảm thấy toàn thân mệt rã rời, eo đau chân mỏi, thậm chí bụng dưới còn ẩn ẩn trướng đau.
Cố Tiêu đem bạc cất đi, nói với Trương chưởng quầy: “Ngày kia ta sẽ đem ô lại đây đưa cho ngài,để ngài xem thử hình dáng có thích hợp hay không.”
Vấn đề này thì Trương chưởng quầy rất yên tâm, chỉ cần nhìn những cây quạt do Cố Tiêu làm ra,thì hắn đã biết ô làm ra cũng sẽ không kém chút nào.
“Vậy xin chờ tin tốt của cô nương.”
Thời gian không còn sớm nữa, Cố Tiêu từ trong hiệu sách đi ra ngoài, bị gió thổi tới làm cho rùng mình, Chu thị cho cô 23 văn tiền, mua một cân thịt một cân đường đỏ.
Nói thật một cân thịt thật không đủ cho cả gia đình ăn, vì vậy băm nhỏ rồi trộn chung với rau hẹ, như vậy thì một cái bánh sẽ có chút nhân thịt.
Cố Tiêu đứng ở phía trước sạp thịt, cắn chặt răng nói, “Hai cân thịt ba chỉ, làm phiền giúp ta xắt thành miếng nhỏ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một cân thịt heo mười ba văn, Cố Tiêu đưa tiền đồng qua , ông chủ lại cho thêm hai khúc xương lớn, thùng gỗ bên cạnh sạp thịt còn có không ít nội tạng, Cố Tiêu do dự một chút, rồi quyết định không mua.
Nội tạng rẻ thì đúng là rẻ, nhưng không dễ làm sạch,phải lấy bột mì và dấm rửa ruột già, Cố Tiêu không nỡ làm như vậy, rửa sạch cũng không dễ nấu, còn không bằng hầm thịt ăn.
Mua thịt xong, Cố Tiêu đi thẳng đến tiệm tạp hóa, cho người cân một cân đường đỏ.
Bên trong tiệm có những khối lớn đường đỏ, còn có táo đỏ long nhãn, vừa lớn vừa tròn, Cố Tiêu nghĩ tới bánh táo đỏ,nước đường đỏ long nhãn, lại nghĩ tới bạc của mình……
Khi ra khỏi tiệm tạp hóa thì trên tay cô đã nhiều thêm một gói táo đỏ, một gói hoa quế và một gói long nhãn khô.
Cố Tiêu: “……”
Tại sao lại mua rồi chứ, có muốn ăn thì nhịn một chút là được, làm sao lại tiêu tiền rồi.
Táo đỏ mười lăm văn, hoa quế mười ba văn, long nhãn khô hai mươi văn, thịt mười ba văn, Chu thị cho nhiều thêm hai văn, tổng cộng là 69 văn.
Cố Tiêu có hơi đau lòng, chỗ nào cũng đau, nhưng mua thì cũng đã mua rồi, mua thì chỉ có thể ăn thôi.
Cô xách theo đồ đi quầy bánh cuốn, Thẩm Nhị Lang đang thu dọn quán, Đại Nha thấy Cố Tiêu mang nhiều đồ như vậy, liền nói: “Tiểu thẩm…… để cháu giúp thẩm.”
Cố Tiêu đem đồ đưa cho Đại Nha, sau đó lấy ra hai cái táo đỏ đưa qua, tiểu cô nương nhỏ gầy, bộ dáng thanh tú đáng yêu, làm cho người ta yêu thích, Cố Tiêu cũng coi như là trưởng bối, cô nói: “Cầm lấy ăn đi, làm việc cả ngày có mệt hay không?”
Tất nhiên là rất mệt, cả ngày đều không nhàn rỗi, rao hàng, nướng bánh, thu tiền, Đại Nha vẫn làm chưa quen, còn phải chú tâm ghi nhớ nhiều hơn.
Đại Nha nhìn táo đỏ trong lòng bàn tay, sau đó bỏ vào trong lòng ngực, “Mệt hơn so với ở nhà, tiểu thẩm, nhưng mà kiếm được thật nhiều tiền nha!”
Cố Tiêu nói: “Kiếm được tiền là chuyện tốt, cháu cố gắng giúp cha cháu làm việc, giúp nương cháu chia sẻ việc nhà.”
Đại Nha dùng sức gật đầu, “Cháu đã biết!”
Thẩm Nhị Lang cười tít mắt, khóe mắt có vài nếp nhăn, “Nó làm rất tốt, không kém hơn so với đại oa đâu.”
Bàn tay to của Thẩm Nhị Lang vỗ vỗ bả vai Đại Nha, “Được rồi, về nhà thôi, nương con khẳng định rất lo lắng.”
Thẩm Nhị Lang đẩy xe, Cố Tiêu Đại Nha đi ở một bên, sau nửa canh giờ thì cuối cũng cũng về đến nhà.
Chu thị đang đứng ở trước cửa, vừa thấy người trở về liền xoay người đi vào phòng.
Thẩm Nhị Lang phải đem tiền hôm nay kiếm được giao nộp lên, Cố Tiêu mua nhiều đồ như vậy, cũng phải đưa cho Chu thị xem qua.
Một ngày thu được 68 văn tiền, còn nhiều hơn so với ngày hôm qua.
Chu thị đem tiền đếm qua một lần, sau đó gật đầu, “Được rồi, dọn dẹp chút đi, lát nữa ăn cơm.”
Thẩm Nhị Lang đáp một tiếng, từ đông phòng đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Chu thị và Cố Tiêu.
Cố Tiêu nhẹ giọng nói: “Nương, người đoán xem con mua gì về.”
Chu thị: “Ta không đoán, chắc chắn lại mua đồ linh tinh rồi.”
“Không phải là đồ linh tinh gì đâu, là đồ ăn ngon đấy.” Cố Tiêu nói: “Con mua táo đỏ, hoa quế và long nhãn khô về, ngửi thôi đã thấy ngọt rồi, nương, người nếm thử đi.”
Chu thị cho Cố Tiêu 23 văn, kết quả nó mang về nhiều đồ như vậy, khẳng định tốn không ít tiền.
Chu thị xoay đầu đi, “Ta không ăn, con lại tiêu tiền lung tung rồi!”
“Con nào có tiêu tiền lung tung chứ, táo đỏ long nhãn có thể bồi bổ khí huyết, nhị tẩu đang mang thai, nên phải bồi bổ nhiều chút.” Làm bánh táo đỏ, nếu có mật ong thì càng tốt, vị ngọt của mật ong khác với vị ngọt của đường.
“Cả ngày chỉ biết khóc, giống như ta đối xử khắt khe với nó lắm vậy,” Chu thị nghĩ tới đã tức giận, ở cái nhà này chính là làm việc bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, đó chính là quy tắc.
Cố Tiêu dựa vào n.g.ự.c Chu thị, “Nương mới không có đâu, người tốt với người trong gia đình như vậy,bây giờ lại có đồ ăn ngon , chắc chắn nhị tẩu sẽ ghi nhớ chỗ tốt của nương.”