Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính

Chương 151



Triệu thị luống cuống một chút , “Lúc vừa nhặt nó về nó vừa gầy vừa nhỏ, ta sợ nó sống không nổi, cho nên liền đặt tên là Tiểu Tiểu.”

Người ta nói đặt tên xấu cho dễ nuôi, Triệu thị không muốn đứa nhỏ này sẽ giống như con của mình vậy.

Trương quản gia hỏi: “Vậy thì trên người cô nương ấy có tín vật gì không?”

Chuỗi ngọc, vòng tay, quần áo, khăn, mấy thứ này đều có thể làm chứng?

Triệu thị lắc đầu, lúc nhặt về Cố Tiêu mặc một bộ quần áo rách nát không vừa người, làm gì có thứ gì đáng giá chứ.

Trương quản gia: “Vậy thì lúc Cố cô nương còn nhỏ, có thích cái tên này không?”

Triệu thị phảng phất như lại nhìn thấy tiểu cô nương kia, “Thích. Chắc là nó đã bị sợ hãi, nên không chịu nói chuyện, chỉ có lúc gọi tên thì mới để ý tới người khác.”

Trương quản gia thở dài, “Đa tạ phu nhân, chút bạc này phu nhân cầm lấy đi……”

Triệu thị liên tục cự tuyệt, “Không được không được, nếu như còn có chuyện gì muốn hỏi, thì cứ tới thôn hỏi ta.”

Bà sao có thể nhận bạc được chứ, bán một lần là đủ rồi.

Triệu thị lúng túng mà đứng đó, bà đan hai tay lại với nhau, “Đại nhân, bây giờ nó có khỏe không?”

Trương quản gia nói: “Rất tốt, Thẩm công tử đã thi đậu Trạng Nguyên, ít ngày nữa là có thể thành hôn rồi.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, có thể làm Trạng Nguyên phu nhân rồi.” Triệu thị cười trong nước mắt, “Muốn hỏi chuyện gì thì cứ tới hỏi, nếu mọi người không tin lời ta nói, thì có thể đi hỏi mấy người già ở trong thôn, có mấy người biết chuyện này.”

Triệu thị vội vàng đi ra khỏi khách điếm, ánh mặt trời bên ngoài rất đẹp,bà vẫn nhớ, Tiểu Tiểu đi theo phía sau m.ô.n.g bà, đi theo bà nhóm lửa, nấu cơm, giặt đồ, còn nhớ rõ nó dần dần có thể nói chuyện, bộ dạng lúc gọi bà là nương.

—— nương, người đừng bán con đi mà, con sau này sẽ ăn ít lại, con sẽ làm việc kiếm tiền.

—— nương, thôn Thượng Dương cách thôn Ninh Hải rất xa, nương.

Triệu thị lau nước mắt trên mặt đi, là bà vô dụng, đánh mất một nữ nhi ngoan như vậy. Hy vọng nó sẽ sống tốt, sẽ quên đi hết những tháng ngày ở thôn Ninh Hải.

Trương quản gia nói: “Ta sẽ viết thư cho Quốc công gia trước, ngày mai lại tới Cố gia thêm một chuyến nữa, xem trong tay lão bà tử kia có tín vật gì hay không.”

Cũng chỉ có thể làm như vậy mà thôi.

————

Thịnh Kinh.

Từ thị đang nói mê, gọi mấy tiếng “Tiểu Tiểu”.

Trương Linh Dược lau mồ hôi cho Từ thị, giữa hai đầu lông mày hiện lên một tia u sầu, “Nương, người tỉnh lại đi, nên uống thuốc rồi.”

Từ thị vốn ngủ không sâu, bà mở mắt ra, nhìn một hồi lâu mới nhận ra là ai, bà sờ tay Trương Linh Dược, “Giờ nào rồi, trời còn mưa không?”

Trương Linh Dược lắc đầu, “Không mưa nữa, trời nắng lên rồi.”

“Vậy là tốt rồi,” Từ thị mỉm cười, “Nương không sao, con không cần canh giữ ở đây làm gì, nên làm gì thì đi làm đi.”

“Con không có việc gì khác, con rất vui khi ở bên cạnh người, phụ thân nói quản gia chắc là đã đến Quảng Ninh rồi, khoảng 5 ngày nữa là sẽ có tin tức , người chờ thêm một chút.” Trương Linh Dược nắm lấy tay Từ thị, “Nương, để con kể cho nương nghe chuyện của Cố cô nương ……”

Từ thị cười, “Con nói đi, nương nghe.”

“Nàng ấy nha, là vị hôn thê của Trạng Nguyên lang, Thẩm công tử thi đậu Trạng Nguyên, không ít người đang nhìn chằm chằm đâu, ai cũng nói vị hôn thê của Thẩm công tử không xứng với hắn, người đoán xem thế nào!”

“Như thế nào……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Cố cô nương rất xinh đẹp, hình như còn có giao tình với chưởng quầy của Đa Bảo Các nữa,đồ của Đa Bảo Các người cũng không phải là không biết, đẹp biết bao.” Trương Linh Dược đã gặp qua Cố Tiêu ở Đa Bảo Các mấy lần, thái độ của Trương Tự đối với nàng ấy có chút khác biệt.

Từ thị hỏi: “Cô nương ấy rất đẹp sao?”

Trương Linh Dược dùng sức gật đầu, “Đẹp, rất đẹp, mày liễu mắt hạnh, cái mũi nhỏ nhỏ, miệng cũng nhỏ, giống như nương lúc còn trẻ vậy đó.”

Từ thị dần dần chìm vào giấc ngủ, bà nhìn không rõ, chỉ có thể mường tượng ở trong đầu bộ dáng như thế nào mà thôi.

Nếu như có thể tìm được sớm một chút thì tốt rồi, bà có thể nhìn thấy nữ nhi có bộ dáng như thế nào.

Trương Linh Dược che miệng mình lại, không để cho mình khóc thành tiếng, nàng dịch lại chăn cho Từ thị, dặn dò nha hoàn chiếu cố cho tốt, rồi đi tới Đa Bảo Các.

Nàng muốn thử xem có thể gặp được Cố Tiêu hay không.

Đa Bảo Các mới cho ra nhiều thứ mới mẻ,trên ngăn tủ, trên kệ, bày không ít nến, có các loại màu trong suốt như cam, vàng, xanh lam, còn có một số màu hơi trắng đục, tất cả đều đựng ở trong bình sứ và cốc lưu li.

Đẹp nhất là mấy quả táo, còn có mấy con động vật nhỏ nữa, các quý nữ chưa bao giờ nhìn thấy những cây nến như vậy, nên mỗi người đều mua mấy cái về.

Trương Linh Dược mua hai cái, rồi đi lên nhã gian ở lầu hai, sau đó liền ngồi đến khi trời tối, nàng cứ tưởng là hôm nay không gặp được, thì ngày mai chắc là có thể nhìn thấy, đang muốn đi về, thì bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Trương chưởng quầy.

“Mấy cây nến này bán rất chạy, phải làm nhiều thêm một chút mới được, tiểu đông gia, ta bây giờ cũng có thể suy một ra ba rồi, chúng ta có thể làm thêm nhiều mẫu mới!”

“Đặt thêm nhiều cốc lưu li một chút, chúng ta thường hay mua đồ của họ, để cho bọn họ giảm giá một chút.”

Trương Tự cảm thấy mấy cái cốc lưu li và bình sứ rất đẹp mắt, tốn chút tâm tư vào việc làm nến, bình sứ cũng nên tốn chút tâm tư vào, còn có mùi hương nữa, chỉ cần đặt ở đó không cần đốt lên,là cũng có thể nhìn một thời gian rất lâu rồi.

Cố Tiêu nói: “Một lượng bạc một cây nến, nếu như thật sự đốt lên thì không phải là đang đốt tiền sao.”

“Hắc hắc, dù sao thì cũng có thứ mà ta mua nổi rồi,” Trương Tự vịn vào thành cầu thang mà đi lên lầu, tâm tư đều đặt ở trên ngọn nến, suýt chút nữa đã đụng vào người khác. “Trương tiểu thư, thật là xin lỗi……”

Trương Linh Dược nhìn Cố Tiêu, lui sang bên cạnh hai bước, nhường ra một lối đi. “Là do ta chặn ở lối đi, chưởng quầy không có việc gì là được.”

Trương Tự vội nói: “Ta không sao, nhưng mà lần sau phải cẩn thận một chút đó, nếu như lỡ té ngã thì không hay rồi.”

Cố Tiêu không quen biết Trương Linh Dược, quý nữ trong thành Thịnh Kinh cô cũng không quen biết, cũng không quan tâm đó là Trương tiểu thư hay là Lý tiểu thư.

Hai người đi ngang qua nhau, Trương Linh Dược gọi người lại, “Cố cô nương, cô còn nhớ ta không, chúng ta ở Tường Duyên Các đã gặp qua, ta họ Trương, tên Linh Dược.”

Trương Linh Dược nhìn vào mắt Cố Tiêu, “Ta có chuyện muốn nói với Cố cô nương, có thể cho ta mười lăm phút không.”

Trương Linh Dược, phu nhân quý nữ trong thành Thịnh Kinh không thể trêu vào cũng không nên chọc vào, chẳng lẽ là vị phu nhân kia đã xảy ra chuyện gì, cho nên mới tìm tới?

Cố Tiêu gật đầu, “Vào nhã gian nói đi.”

Hai người đi vào nhã gian, Trương Linh Dược nói: “Ta có một chuyện muốn cầu xin, không biết cô nương có còn nhớ, ngày ấy ở Tường Duyên Các, mẫu thân ta nhìn thấy cô nương thì rơi lệ, thật ra không phải bà có tật xấu gặp gió là rơi lệ, mà bởi vì nhìn thấy cô nương, làm bà nhớ tới chuyện xưa.”

Chuyện cũ năm xưa Trương Linh Dược vẫn còn nhớ rõ hơn ai hết, “Từ sau ngày ấy trở về, gia mẫu liền nằm trên giường không dậy nổi, ta muốn nhờ cô nương đến nhìn gia mẫu một cái, nói với bà hai câu……”

Cho dù chỉ là một câu cũng được.

Việc này dù sao thì cũng do cô mà ra, nhưng mà Cố Tiêu lại nghĩ không ra, cô cũng không giống với vị phu nhân kia, vì sao nhìn thấy cô lại như vậy chứ.

Cố Tiêu hỏi Trương Linh Dược, “Ta giống với mẫu thân của cô nương sao?”

Trương Linh Dược lắc đầu lại gật đầu, “Bà ấy trước đây không phải là bộ dạng này, chỉ vì bị bệnh đã lâu nên mới như vậy.”

Cố Tiêu đi thì sẽ đi, nhưng mà lời của Trương Linh Dược trong ý có ý, nghi ngờ cô là nữ nhi của Phủ Quốc công sao? Nguyên chủ có cha mẹ mà.

“Việc này ta vốn không nên nói ra, nhưng mà gia mẫu bệnh nặng, thật sự là không thể chờ thêm được nữa.” Trương Linh Dược hy vọng là Cố Tiêu so với bất luận kẻ nào, “Nàng ấy mất tích vào đêm tết Nguyên tiêu, sinh nhật là ngày mười bảy tháng ba.”

Mười bảy tháng ba, là sinh nhật trước kia của Cố Tiêu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com