Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính

Chương 150



Trương quản gia móc ra hai lượng bạc vụn, “Làm phiền nói cho ta biết.”

Bạch thị cầm bạc liền dễ nói chuyện hẳn, “Lúc nó sinh ra người rất nhỏ, nên gọi là Tiểu Tiểu, đặt cái tên như vậy cho dễ nuôi……”

Trương quản gia nói: “Xin hỏi lão phu nhân sinh nhật của cô nương ấy là ngày nào?”

Bạch thị nắm chặt bạc, trầm mặc không nói. Trương quản gia lại lấy ra thêm hai lượng bạc nữa.

Bạch thị cười hì hì nhận lấy, “Ngày 13 tháng 7, ta nhớ rất rõ, nha đầu thúi đó lúc sinh ra rất gầy, thật vất vả mới nuôi lớn.”

“Nhưng mà lại nuôi ra một bạch nhãn lang, nó gả đến Thẩm gia 5 năm,mà chưa trở về lần nào, nó thì có cuộc sống tốt đẹp, đã quên cha mẹ ruột của nó rồi, phi……” Mắt Bạch thị lóe ra tinh quang, “Đại nhân còn muốn hỏi gì nữa?”

Trương quản gia lắc đầu, lão thái thái này chỉ biết lấy tiền, không biết nói được mấy câu là thật, “Không có nữa.”

Hắn đi ra khỏi Cố gia, lại hỏi thêm mấy nhà nữa, đáng tiếc những người này chỉ biết Cố gia bán nữ nhi, những chuyện còn lại thì không biết gì hết.

Đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, nếu như Cố gia vốn dĩ có nữ nhi, nhưng lại không cẩn thận c.h.ế.t non, thì chuyện đó cũng có thể che giấu được.

Trương quản gia chỉ có thể về khách điếm trước, rồi viết thư cho phủ Quốc công, ngày mai lại đi hỏi thăm tiếp.

————

Bạch thị cất bạc đi, chỉ cần nói mấy câu mà đã kiếm được bốn lượng bạc rồi, kiếm tiền cũng thật dễ dàng mà, không uổng công nuôi dưỡng cái nha đầu c.h.ế.t tiệt kia.

Bà gọi một đứa cháu gái lại, “Đại bá nương của ngươi đâu?”

“Đại bá nương đang ở bờ sông giặt quần áo.”

Bạch thị vỗ n.g.ự.c rồi nói: “Mau đi kêu nó về đi, đại ca ngươi cũng gọi về, nhanh lên.”

Rất nhanh Triệu thị và Cố Trình Viễn đã quay lại, vẻ mặt Cố Trình Viễn không kiên nhẫn, “Nãi nãi, người kêu con trở về làm gì,” hắn đang chọi dế đấy.

Triệu thị không nói chuyện, Bạch thị lấy bạc ra, “Hôm nay có mấy vị quý nhân tới đây, hỏi chuyện của nha đầu kia, cũng không biết nó có phúc phận gì, Thẩm gia có tiền đồ rồi, còn có quý nhân tìm tới cửa nữa.

Hai người các ngươi ngậm chặt miệng lại cho ta, nói không chừng sau này còn có bạc kiếm nữa đấy.”

Sắc mặt Triệu thị tái nhợt, “Nương……”

“Lời này là đang nói với ngươi đấy, một nha đầu nhặt được mà cứ xem như bảo bối, nó đến Thẩm gia rồi có trở về nhìn ngươi một lần nào chưa? Ta và Trình Viễn đi tới Cố gia, nó lại đuổi bọn ta ra ngoài, cái đức hạnh gì chứ, đều là do ngươi chiều nó.” Bạch thị dùng sức trừng mắt nhìn con dâu một cái, “Chắc chắn là sẽ còn có tiền mà kiếm nữa, không được làm hỏng chuyện của ta.”

Thần sắc Triệu thị ngốc lăng, “Đó là người nhà của Tiểu Tiểu tìm tới sao, nương, là nhà ai……”

“Cái gì mà nhà ai, tiểu nha đầu chính là cháu gái của ta, muốn tới nhà người khác hưởng phúc sao,nghĩ hay lắm.” Bạch thị bắt chéo chân,nắm chặt hai khối bạc vụn.

Bạch thị lại dặn dò thêm một lần, “Nếu như có người hỏi tới, thì ngươi liền nói là do ngươi thân sinh, không được phép nói cái khác. Có nghe không!”

Triệu thị lau mũi, trong mắt bà vừa lộ ra một chút do dự, thì Cố Trình Viễn đã nói: “Nương, người cứ nghe theo nãi nãi đi, nha đầu kia bây giờ rất tốt, cái khác thì không nói,nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, cũng chưa trở về thăm người, coi như người đã nuôi ra một bạch nhãn lang rồi.”

Đầu Triệu thị ong ong, nửa ngày sau, dưới ánh mắt bức bách của Cố Trình Viễn mới gật đầu.

“Nương, quần áo của con vẫn chưa giặt xong đâu, đi giặt quần áo đi.”

Bạch thị xua tay, “Mau đi đi, giặt sạch một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Triệu thị nhích từng một ra ngoài, ra khỏi Cố gia, nhịn không được khóc nức nở lên, Tiểu Tiểu của bà, bị bán đi thì thôi, còn phải để cho cái nhà này hút m.á.u nữa, sao mà mệnh lại khổ như vậy chứ.

Triệu thị nhịn không được nhớ tới lúc vừa mới nhặt được Cố Tiêu, tháng bảy, tiểu cô nương gầy không chịu được, chỉ có mắt là to, quần áo trên người lấm lem, trên người còn có thương tích, ôm đùi của bà……

Khi đó Triệu thị mới vừa mất đi một đứa con, lại nhặt được một đứa, bà cảm thấy đó là duyên phận, tỉ mỉ nuôi dưỡng mấy tháng, cuối cùng cũng có chút bộ dạng của con người.

Triệu thị xem nó như con ruột của mình, bởi vì vừa gầy vừa nhỏ, nên đặt tên là Tiểu Tiểu.

Cố Tiểu rất ngoan,hoặc cũng có thể là bởi vì bị đánh đập bị bỏ đói, nên mới nghe lời như vậy, Triệu thị đau lòng đứa nhỏ, có cái gì ăn ngon cũng sẽ giữ lại cho nó một miếng.

Nhưng mà sau này con cái của Cố gia càng ngày càng nhiều, lúc bắt đầu Bạch thị còn có thể vì Cố Tiểu lớn lên đẹp mà thương yêu một đoạn thời gian, sau đó thì nhìn chỗ nào cũng thấy không hài lòng.

Ăn cơm cũng sai, nói chuyện cũng sai, làm chuyện gì cũng là sai. Triệu thị không được lòng bà bà, nữ nhi của bà cũng vậy,rồi sau đó, vì để cho nhi tử cưới vợ, mà đem bán nữ nhi đi.

Nước mắt rơi xuống lòng sông, làm mặt nước gợn sóng lăn tăn, Triệu thị hít một hơi thật sâu, nữ nhi của bà chưa được một tuổi đã c.h.ế.t non rồi, ông trời ban cho bà một đoạn tình cảm mẹ con, đã thu lại từ sớm rồi

Lúc bán nữ nhi bà không ngăn cản, lúc bà bà và nhi tử tìm tới cửa bà cũng không ngăn cả, bây giờ người ta tới nhận thân, đã đến lúc bà phải xen vào rồi.

Triệu thị che mặt, người làm nương như bà,lúc nữ nhi còn thì không che chở, không còn nữa,thì muốn gặp cũng không gặp được. Bà dựa vào cái gì mà ngăn cản chứ.

Triệu thị đứng lên, lau nước mắt,rồi chạy ra cổng thôn.

Cuối tháng ba, gió xuân ấm áp, nhưng mà Triệu thị vừa khóc xong, gió thổi vào mặt như d.a.o cắt, bà chạy tới cửa thôn, không thấy xe ngựa đâu, lại chạy tới huyện thành.

Mười mấy dặm đường, chạy mệt thì đi bộ một lát, sau đó lại chạy tiếp, Triệu thị cũng không biết nên đi đâu tìm, bà chạy loạn trên đường giống như con ruồi không đầu, chợt nghĩ tới những người đó từ nơi xa tới,chắc chắn sẽ ở trong khách điếm.

————

Bọn Trương quản gia mới vừa cơm nước xong, mấy thuộc hạ ngồi chung một chỗ, “Quản gia, lời mà lão bà tử Cố gia kia nói là thật chăng?”

Trương quản gia cảm thấy không giống, hắn vẫn chưa nhìn thấy mẹ đẻ của Cố Tiêu, thôn Ninh Hải có 60 mấy hộ, cũng chưa hỏi qua từng nhà một.

Loại chuyện xưa này, muốn tra rất khó,cho dù Cố Tiêu không phải là con ruột của Cố gia, thì cũng không nhất định là nữ nhi của phủ Quốc công.

Trương quản gia nói: “Không giống là sự thật, ngày mai phải xem lại, lại đi tìm mẹ đẻ của Cố cô nương hỏi một chút, lão bà tử Cố gia thấy tiền là sáng mắt,muốn cạy miệng của bà ta ra,thì không thể dùng bạc được. Nếu như thật sự không được thì tới quan phủ báo quan, mấy loại lão bà tử càn quấy như thế này, sợ nhất là gặp quan.”

“Đúng vậy, đánh cho mấy gậy, xem bà ta có chịu nói không.” Thuộc hạ nhấp một ngụm trà, “Mấy bà lão đó, nhìn ai cũng không giống người tốt.”

Trương quản gia không dám rút dây động rừng, nếu Cố cô nương thật đúng là tiểu thư, vậy thì lão bà tử kia tất không thiếu tra tấn tiểu thư.

Mấy người uống trà nóng, chuẩn bị nghỉ ngơi sớm một chút, không ngờ lại có người gõ cửa, điếm tiểu nhị ở ngoài cửa hỏi: “Các vị khách quan, bên ngoài có một vị phụ nhân, nói là có chuyện muốn nói với mọi người.”

Trương quản gia xoa xoa ngón tay, “Mời vào đi.”

Mắt Triệu thị sưng đỏ, bà thử thăm dò hỏi: “Các vị đại nhân, mọi người vừa mới đi tới Cố gia ở thôn Ninh Hải sao?”

Trương quản gia đánh giá phụ nhân trước mắt, bọc khăn trùm đầu, quần áo trên người có vài mụn vá, tóc mai rối tung, trên mặt có vài nếp nhăn, “Vừa mới đi, không biết phu nhân là……”

“Ta là mẫu thân của Cố Tiểu……”giọng nói Triệu thị có chút nghẹn ngào, “Không phải là mẹ đẻ, là dưỡng mẫu.”

“Tiểu Tiểu là do tướng công ta ban đêm nhặt về, nữ nhi của ta không còn nữa, nên mới một hai phải nuôi đứa nhỏ này, nếu như mọi người là người nhà của nó,thì mau đón nó về nhà đi.”

Triệu thị cảm thấy mình không có phúc khí, không bảo vệ được con mình, “Bà bà ta chỉ nhận tiền, trước đây bà ấy bán nó đi, bây giờ còn kiếm tiền từ trên người nó nữa.”

Trương chưởng quầy hỏi: “Vậy thì vì sao lại gọi là Tiểu Tiểu?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com