Xuyên Thành Vợ Nuôi Từ Bé Của Nam Chính

Chương 152



Trương Linh Dược nhìn Cố Tiêu, “Cố cô nương? Cô……”

Cố Tiêu lấy lại tinh thần, cho dù sinh nhật giống thì có thể chứng minh điều gì chứ, nguyên chủ đã không còn nữa rồi. “Ta có thể đi qua đó, nhưng mà Trương cô nương chắc hẳn cũng biết, nhà ta ở Tương Thành Quảng Ninh, mặc dù bị bán đi, nhưng mà cha mẹ thân nhân vẫn còn.”

Cố Tiêu đã quên trong sách còn có đoạn cốt truyện như vậy nữa, tuyến tình cảm trong sách rất ít, chỉ chủ yếu viết về Thẩm Hi Hòa làm thế nào từng bước trở thành quyền thần.

Cô còn nghĩ Trương Linh Dược là tiểu thư chân chính của Quốc công phủ, thì vì sao phải đi theo Thẩm Hi Hòa chịu khổ bảy tám năm trời chứ, có lẽ là bởi vì không gả vào thế gia không gả cho người quyền quý.

Trương Linh Dược nói: “Ta biết…… Cố cô nương, mong cô nhanh một chút.”

Thế sự khó lường, không thể đoán trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì không phải sao.

Cố Tiêu nhờ gã sai vặt của Đa Bảo Các chuyển lời cho Thẩm gia, sau đó bước lên xe ngựa của phủ Quốc công, trên đường đi, Trương Linh Dược nói rất nhiều chuyện quá khứ, phần lớn là về Từ thị.

Từ thị là một người mẫu thân tốt.

Nhưng mà có đôi khi, Trương Linh Dược cũng sẽ nghĩ, Từ thị nói chuyện với nàng, vẫy tay với nàng, có phải là đang nghĩ về……

Sau năm tám tuổi ấy, nàng đã suy nghĩ rất nhiều, khi còn nhỏ không hiểu chuyện, cũng đã từng nghĩ nếu như cái cô Tiểu Tiểu đó không về nữa thì tốt rồi, cũng đã từng sợ hãi,nếu như Từ thị không cần nàng nữa thì phải làm sao bây giờ.

Sau đó nàng mới hiểu ra, Từ thị nhìn cô chính là đang nhìn cô, mẫu thân phân biệt rõ nàng là ai.

Đời này của nàng, giống như tên vậy, làm một viên thuốc.

Nếu như đã hưởng được phúc mà người khác không hưởng được, thì phải làm những chuyện mà người khác không làm được, Trương Linh Dược không muốn thành thân, nếu một hai phải gả, thì gả cho một người đơn giản là được.

Xe ngựa lắc lư, rốt cuộc cũng tới phủ Quốc công, Trương Linh Dược xuống xe ngựa trước, sau đó đưa tay về phía Cố Tiêu.

Cố Tiêu mỉm cười, đặt tay mình vào, “Ta trực tiếp đi gặp Từ phu nhân sao?”

Trương Linh Dược gật đầu, đỡ Cố Tiêu xuống, “Gặp xong thì ta sẽ đưa cô về, Cố cô nương, mời đi bên này.”

Quốc công phủ rất rộng, đi một lúc lâu mới tới nội viện, Cố Tiêu ngửi thấy mùi thuốc.

Mùi thuốc trong chính viện càng đậm hơn, trong phòng thắp đèn, Trương Linh Dược hỏi nha hoàn, “Phu nhân có tỉnh lại lần nào không?”

“Tiểu thư, phu nhân vừa mới tỉnh, đang chuẩn bị dùng thuốc.”

Từ phu nhân tỉnh dậy thì phải uống thuốc, những thứ thuốc đó, trị ngọn không thể trị gốc, đã uống lâu như vậy mà cũng vô dụng.

Trương Linh Dược nói: “Thuốc cứ để đó trước đi, Cố cô nương, mời vào.”

Cố Tiêu: “Ừ.”

Cửa sổ trong phòng đang mở, mùi thuốc không nồng nặc giống như bên ngoài, buồng trong và gian ngoài được ngăn cách bằng bình phong, sau khi Cố Tiêu đi vào, nha hoàn hầu hạ bên trong liền lui ra ngoài, cô đi đến mép giường, gọi một tiếng phu nhân.

Từ phu nhân còn nhớ rõ giọng nói này, bà duỗi tay sờ soạng mép giường hai cái, rồi mới mở miệng,“Là cô nương sao, sao cô nương lại tới đây, có phải là có người nói gì đó với cô nương hay không……”

Cố Tiêu còn muốn hỏi ngày ấy ở Tường Duyên Các đã gặp qua, không biết phu nhân có còn nhớ hay không, xem ra là không cần hỏi nữa, “Ngày ấy đã quấy nhiễu đến phu nhân rồi.”

Từ phu nhân muốn ngồi dậy, nhưng mà một chuyện đơn giản như vậy đối với bà mà nói là điều không dễ dàng, bà lắc đầu nói: “Ta không sao, tiểu…… Cố cô nương, cô ở đâu vậy?”

Cố Tiêu tiến lên nắm lấy tay Từ thị, “Ta ở chỗ này.”

Từ phu nhân nhìn Cố Tiêu, mặc dù nhìn không rõ, nhưng mà có thể nhìn thấy cô đang mặc quần áo màu gì, màu vàng nhạt, chắc là do có ánh đèn, nên nhìn rất ấm áp.

Bà không nỡ chớp mắt, nhìn thấy Cố Tiêu thì chuyện gì cũng quên hết, mày lá liễu mắt hạnh, lớn lên hẳn là rất đẹp, “Bọn họ có phải là đã nói gì đó với cô nương hay không, cô nương đừng sợ.”

Cố Tiêu lắc đầu, “Không nói gì cả, chỉ là ta muốn đến thăm ngài mà thôi.”

Từ thị nắm lấy tay Cố Tiêu, “Cô nương có thể tới ta thật sự rất vui, cô nương đã ăn chưa, có đói bụng không, trong phòng có điểm tâm, cô nương nếu đói bụng thì ăn hai miếng điểm tâm đi.”

“Ta đã ăn rồi,” Cố Tiêu nhìn Từ thị, rồi nghĩ tới lưu li, giống như chỉ cần chạm nhẹ vào một cái, thì đã vỡ tan rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Từ thị nói: “Đã ăn rồi thì tốt, cô nương phải ráng ăn cơm vào, Cố cô nương…… Ta có thể gọi cô nương là Tiểu Tiểu không?”

Cố Tiêu không biết tên này có ý nghĩa sâu xa gì, cô gật đầu, “Ngài cứ gọi đi.”

Từ thị nở một nụ cười, bà khi còn trẻ quả thật rất đẹp, nhưng mà năm tháng và bệnh tật đã mài mòn con người đi rồi, “Tiểu Tiểu.”

“Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu,” Từ thị gọi mấy tiếng liên tiếp, bà muốn hỏi Cố Tiêu xem trước đây sống có tốt không, có phải chịu khổ hay không, nhưng mà không cần hỏi thì bà cũng biết, nhất định là không tốt rồi.

Cố Tiêu mỉm cười, “Ngài đang sinh bệnh, cần phải uống thuốc và ăn cơm đều đặn, có như vậy thì cơ thể mới tốt lên được.”

Từ thị biết, bà phải dưỡng bệnh cho tốt mới được, bà còn có rất nhiều chuyện phải làm nữa, “Tiểu Tiểu nói đúng, ta sẽ cố gắng dưỡng bệnh.”

Từ thị ho hai tiếng, “Tiểu Tiểu, có phải là cô nương phải đi rồi không……”

Cố Tiêu là đến nhìn Từ thị, cô phải đi rồi, “Ngài phải uống thuốc rồi, ta ra ngoài xem thuốc đã xong chưa.”

Từ thị gật đầu, “Tiểu Tiểu, cô nương còn tới nữa không?”

Cố Tiêu vỗ vỗ vào tay bà, “Ta có thời gian sẽ lại đến thăm ngài.”

Từ thị nhìn hư ảnh màu vàng nhạt ngừng ở mép giường một lát, sau đó thì đi ra khỏi phòng, còn câu mấy năm nay sống có tốt không, bà vẫn chưa thể hỏi ra khỏi miệng được.

Rất nhanh sau đó Trương Linh Dược đã bước vào, nàng bưng khay, bên trong có một chén nước thuốc đen như mực. “Nương, người uống thuốc nhân lúc còn nóng đi.”

Từ thị gian nan ngồi dậy, rồi uống chén thuốc trên tay Trương Linh Dược, “Linh Dược,con nói xem mắt ta còn có thể chữa khỏi được không?”

“Chắc chắn có thể, nhưng mà đại phu nói phải châm cứu, người đừng có sợ đau đấy.” Trương Linh Dược lau khóe miệng dính thuốc của Từ thị, “Chờ mắt của người tốt hơn rồi, thì có thể ra ngoài nhiều hơn, cái gì cũng có thể nhìn thấy rồi.”

Từ thị không sợ, chắc là trong lòng đã có động lực, nên một đêm này bà ngủ rất say, sáng hôm sau cũng dùng thêm nửa chén cơm.

Cố Tiêu về đến nhà, giấu đi những suy đoán về thân thế của mình, chỉ là kể lại chuyện này cho Chu thị, Chu thị liền nói câu đáng thương, “Đúng là đồ tạo nghiệt mà, ngay cả đứa nhỏ mà cũng bắt cóc! Xứng đáng bị thiên lôi đánh mà!”

Cố Tiêu không nhịn được cười,chuyện bắt cóc trẻ con là chuyện thường gặp, Linh Đang cũng là bị bắt cóc, còn có nguyên chủ nữa.

Ngày mười bảy tháng ba, vận mệnh chú định chắc là ý trời để cô tới nơi này, nhưng mà nguyên chủ sống đến mười ba tuổi, cũng chưa được trải qua một ngày tốt lành nào. “Nương, nghe nói chùa Bảo Hoa rất linh nghiệm, mùng một chúng ta đi tới đó thắp nén nhang đi.”

Chu thị vốn dĩ rất mong nhi tử của mình sẽ đậu tam nguyên,bây giờ Thẩm Hi Hòa đã thi đậu rồi, bà chỉ còn lại một nguyện vọng duy nhất, đó chính là gả Cố Tiêu vào Thẩm gia một cách vẻ vang mà thôi.

May mắn Trạng Nguyên lang là nhi tử của bà.

Chu thị sờ đầu Cố Tiêu, “Vậy thì mùng một chúng ta đi dâng hương đi, nương còn chưa đi chùa miếu bao giờ đâu, cần phải chuẩn bị những gì?”

Cố Tiêu muốn thắp một ngọn minh đăng cho nguyên chủ, “Chỉ cần chuẩn bị một ít nhang đèn là được, chúng ta đi cầu nguyện, nhất định sẽ thành hiện thực.”

Ngày mùng một tháng tư.

Chùa Bảo Hoa tiếng người ồn ào, bên ngoài chùa miếu có bán kẹo hồ lô đồ ăn vặt, trong và ngoài chùa đều là nữ quyến tới dâng hương.

Chùa Bảo Hoa hương khói hưng thịnh, Cố Tiêu đi thắp hương với Chu thị, sau đó nói với Chu thị một tiếng, rồi đi tới thiên điện đốt đèn minh đăng.

Trong đại điện có rất nhiều ngọn đèn minh đăng, bấc đèn leo lét, đứng ở chỗ này cảm thấy thật yên bình.

Tiểu sa di cầm đèn tới hỏi: “Cô nương vì ai mà đốt đèn?”

Cố Tiêu: “Một vị cố nhân.”

Cố Tiêu hy vọng Cố Tiểu có thể sống tốt, nàng ấy hơn một tuổi đã đi lạc, trên đường chịu mọi tra tấn. Nàng ấy ở Cố gia cũng không được sống tốt, tới Thẩm gia rồi cũng vậy, cuối cùng bởi vì trộm tiền mà bị đuổi ra ngoài, c.h.ế.t rồi thì đến một người tưởng nhớ về nàng ấy cũng không có.

Tiểu sa di không hề hỏi nhiều,sau khi đốt đèn minh đăng xong liền ra ngoài cửa canh giữ.

Cố Tiêu nhìn khắp điện đều là đèn, thầm nghĩ: “Cố Tiểu, ta đã tới đây, vậy thì cô đã đi đâu rồi, có phải là đã tới quê của ta hay không. Ta đã gặp được mẹ ruột của cô rồi, chắc chắn đó là mẹ ruột của cô, sinh nhật của cô là ngày mười bảy tháng ba, chúng ta giống nhau.

Bà ấy vẫn luôn nhớ đến cô, vẫn luôn tìm cô, cô không còn nữa,thì bà ấy là người thương tâm khổ sở nhất.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com