Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 249



Trong hai đạo sư kia có một người họ Lưu, ông ta nói: “Không cần đấu với hai người. Chỉ cần ngươi thắng được ta, bọn ta sẽ nhường đường ngay.”

Phượng Khê chậc thành tiếng: “Chỉ một mình ngươi thôi à? Ngươi yếu thế, chắc chắn không đánh lại ta đâu? Ngươi có chắc muốn một đấu một với ta không? Nếu ta thắng ngươi, liệu các ngươi có nuốt lời không?”

Lưu đạo sư suýt thì tức nổ mũi.

“Đương nhiên sẽ không nuốt lời! Đừng lắm lời nữa, ra tay đi!”

Bên ngoài đá truyền ảnh, trong lòng Độc Cô viện trưởng lập tức dấy lên một dự cảm xấu.

Tuy ông ta cảm thấy dự cảm đó khó có thể xảy ra, bởi tu vi của Phượng Khê đã bị hạ xuống tầng một của kỳ Luyện Khí. Nhưng trái tim ông ta đột nhiên trở nên bất an một cách khó hiểu, cứ có cảm giác như Lưu đạo sư sắp gặp xui xẻo.

Lưu đạo sư có xui xẻo hay không không quan trọng, quan trọng là lỡ Lưu đạo sư thua, năm vị đạo sư còn lại cũng chỉ có thể nhường đường.

Trong rừng đá Thiên Khư, Phượng Khê khẽ khởi động tay chân, tự luyện một bộ kiếm pháp để làm nóng người.

Vừa luyện, vừa không quên khen bản thân: “Nhìn xem bộ kiếm pháp này lợi hại biết bao!”

“Ta đúng là kỳ tài kiếm thuật giỏi nhất của Nhân tộc!”

“Đừng nói một Nguyên Anh sơ kỳ như ngươi, dù là Hóa Thần sơ kỳ tới, cũng sẽ bị ta đ.â.m thành cái sàng thôi.”

“...”

Môi Lưu đạo sư bĩu thật dài.

Rõ ràng nha đầu Phượng Khê này đang mạnh miệng để tự tiếp thêm can đảm cho bản thân đây mà.

Ông ta nói với năm đạo sư khác: “Các ngươi đứng đó chờ một lát đi, cùng lắm ba chiêu, ta sẽ tóm được nha đầu ngông cuồng này!”

Năm vị đạo sư còn lại cũng cực kỳ tin tưởng Lưu đạo sư.

Đường đường là Nguyên Anh sơ kỳ, nếu ngay cả một kẻ tầng một Luyện khí mà cũng không tóm được, thì dứt khoát từ chức đạo sư, rời khỏi thư viện Thiên Khư cho rồi.

Lúc này, Phượng Khê vừa thở hổn hển vừa nói: “Ba chiêu? Nếu trong vòng ba chiêu mà ngươi vẫn chưa bắt được ta, có phải ngươi sẽ chủ động nhận thua không?”

Lưu đạo sư: “…”

Ông ta chỉ thuận miệng nói thế thôi, ai ngờ lại bị Phượng Khê túm chặt không tha.

Thấy nàng chỉ mới luyện một bộ kiếm pháp đã mệt thành chó, Lưu đạo sư càng tự tin hơn, cảm thấy bản thân chắc chắn có thể tóm được nàng trong vòng ba chiều, bèn gật đầu: “Ba chiêu thì ba chiêu!”

Phượng Khê nở nụ cười cực kỳ xán lạn: “Lưu đạo sư, ngươi quả là người tốt!”

Bên ngoài đá truyền ảnh, Độc Cô viện trưởng suýt thì tức nổ phổi.

Tự cao tự đại!

Ngu xuẩn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngươi nhìn lại xem, nha đầu kia có giống kẻ Luyện khí tầm thường không?

Nàng là kẻ Luyện khí với một bụng ý xấu đó!

Đoán chừng nàng đã nghĩ ra được cách để ứng phó với ba chiêu kia rồi!

Sở dĩ Lưu đạo sư đưa ra quyết định vừa rồi, một phần là do khinh địch, phần khác là do bị Phượng Khê chọc giận.

Nhớ lại cảnh bản thân bị đám trùng Xích Phách đuổi đến độ như chó nhà có tang, mặt còn bị cắn sưng vù, ông ta chỉ hận không thể tát c.h.ế.t Phượng Khê.

Đương nhiên, ông ta không thể tung sát chiêu, bởi Phượng Khê là sứ giả của Nhân tộc.

Nhưng chắc chắn phải dạy cho nàng một bài học.

Phượng Khê nhìn năm đạo sư khác, hỏi: “Các ngươi có ý kiến gì không? Nếu có thì nói nhanh lên, nếu không đợi lát nữa Lưu đạo sư không bắt được ta trong vòng ba chiêu, các ngươi lại lật lọng.”

Đồng đạo sư cất tiếng: “Lão lưu, dù sao bây giờ cũng đang khảo hạch, ba chiêu có hơi mạo hiểm đó. Mười chiêu đi!”

Tuy trong lòng Lưu đạo sư không vui, nhưng cũng chỉ đành đồng ý.

Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Mười chiêu thì mười chiêu. Các ngươi đều đồng ý với vụ các cược này đúng không?”

Năm vị đạo sư đồng loạt gật đầu.

Đúng là ba chiêu có hơi mạo hiểm thất, mười chiêu thì đảm bảo hơn chút.

Bên ngoài đá truyền ảnh, Độc Cô viện trưởng thoáng thở phào nhẹ nhõm, ít ra vẫn còn Đồng đạo sư khá đáng tin.

Phượng Khê xác nhận thêm lần nữa, thậm chí còn lấy đá lưu ảnh ra ghi lại.

Sáu đạo sư: “…”

Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Phượng Khê hành lễ với Lưu đạo sư: “Lưu đạo sư, mong được chỉ giáo!”

Lưu đạo sư thầm nói: lúc này ngươi lễ phép quá nhỉ, sao lúc trước bẫy ta ngươi không nghĩ tới lễ phép đi?

Ông ta khẽ hếch cằm: “Ngươi ta chiêu trước đi!”

Phượng Khê cũng không khách sáo, thanh kiếm gỗ của nàng bay ra, đ.â.m thẳng về phía tim Lưu đạo sư.

Chẳng qua, tốc độ của kiếm gỗ chậm như rùa bò vậy.

Nửa đường nó thậm chí còn tạm dừng một lát.

Lưu đạo sư cảm thấy không cần đến mười chiêu, thậm chí ba chiêu cũng là nhiều rồi. Với năng lực tép riu của nàng, chỉ cần một chiêu đã đủ rồi!

Cách tấn công của Yểm tộc khá giống Ma tộc, cũng là Mộng khí thành mãnh thú hoặc binh khí để tiến hành tấn công.

Chẳng qua, tu sĩ đạt tới kỳ Nguyên Anh còn có thể dệt ảo cảnh, lợi dụng lúc thần thức của kẻ địch hoảng hốt rồi tấn công bất ngờ.

Lưu đạo sư cảm thấy đối phó với một con gà bệnh như Phượng Khê thì không cần dệt ảo cảnh làm gì cho tốn công, thế nên ông ta chỉ hóa Mộng khí thành một chiếc rìu, bổ về thanh kiếm gỗ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com