Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 250



Kiếm gỗ bị đánh bay, suýt thì đập lên mặt Phượng Khê.

Gương mặt nhỏ nhắn của Phượng Khê lập tức tái đi.

“Ngươi, không ngờ tu vi của ngươi lại khủng bố tới vậy!”

Lưu đạo sư càng đắc ý hơn, bây giờ mới biết sợ à? Muộn rồi!

Ông ta điều khiển chiếc rìu bổ về phía Phượng Khê.

Để tránh gây ra án mạng, ông ta chỉ dùng một phần công lực.

Nhưng dù thế, Phượng Khê vẫn né tránh rất khó khăn, phải vừa lăn vừa bò mới né được.

Cả người chật vật không thôi.

Tần Mộc không đành lòng nhìn tiếp.

Chỉ là hắn ta kinh ngạc nhận ra, đám đệ tử Nhân tộc đều xem đến hăng say, thậm chí Quân Văn và Hình Vu còn cười hí hí.

Tần Mộc lập tức cảm thấy căm phẫn.

Uổng công ngày thường đội trưởng đối xử tốt với họ, bây giờ nàng gặp họa, họ lại khoanh tay đứng cười.

Tuy Lưu đạo sư thoáng kinh ngạc vì Phượng Khê né được chiêu thứ hai của mình, nhưng ông ta cũng không quá để bụng, chỉ là may mắn mà thôi.

Cú bổ thứ ba của ông ta lại tới.

Phượng Khê sợ hãi hét to, vội vàng trốn ra sau cột, vất vả lắm mới né tránh được.

Trong lòng Lưu đạo sư thầm cảm thấy may mắn, may mà đã tăng lên mười chiêu, nếu không ông ta thật sự phải mất mặt.

Tu vi của Phượng Khê này chẳng ra gì, nhưng thân pháp cũng khá linh hoạt đó chứ.

Nghĩ đến đây, ông ta tăng công lực lên năm phần.

Chẳng qua đánh tiếp ba chiêu, vẫn bị Phượng Khê tránh thoát.

Trong lòng Lưu đạo sư có hơi sốt ruột.

Đã sáu chiêu rồi, chỉ còn bốn chiêu nữa.

Lần này ông ta tăng công lực lên tám phần.

Kết quả, Phượng Khê vẫn chật vật né được chiêu thứ bảy.

Lưu đạo sư đen mặt.

Ông ta trực tiếp dồn toàn bộ công lực, thậm chí còn bắt đầu dệt ảo cảnh.

Đừng nói một kẻ tầng một Luyện khí như Phượng Khê, dù là tu sĩ Kim Đan kỳ cũng sẽ có lúc thần thức giật mình, hoảng hốt mà thôi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong lúc ông ta dệt, Phượng Khê vung kiếm gỗ lên, một chữ “quỳ” thật to giáng từ trên trời xuống, nện thẳng vào Lưu đạo sự.

Lưu đạo sư choáng váng.

Thứ quỷ quái gì thế này?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ông ta vô thức điều khiển rìu lớn lên đỡ, kết quả lại khiến chữ “quỳ” chia thành mười ba nét, tất cả đồng loạt vọt thẳng về phía ông ta.

Tốt xấu gì Lưu đạo sư cũng sở hữu tu vi Nguyên Anh, tuy có hơi trở tay không kịp, nhưng vẫn có thể né tránh một cách nhẹ nhàng.

Ông ta thầm nghĩ: đây có lẽ là tuyệt chiêu của Phượng Khê.

Đúng là có vài phần uy lực đó, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nàng đã tung tuyệt chiêu rồi, đảm bảo lát nữa sẽ không chống đỡ được hai chiêu dốc toàn lực của ông ta.

Vừa nghĩ vậy, một chữ “quỳ” nữa lại từ trên trời giáng xuống, hóa thành mười ba nét tấn công Lưu đạo sư.

Lần này Lưu đạo sư không dùng rìu đỡ nữa, bởi ông ta chỉ còn lại hai chiêu, phải giữ lại để lát nữa tấn công.

Thế nên, ông ta dựa vào thân pháp để né tránh.

Ngay khi ông ta cảm thấy khó hiểu rằng vì sao Phượng Khê lại có thể sử dụng hai tuyệt chiêu liên tiếp, thì một chữ “quỳ” nữa lại giáng xuống.

Chữ “quỳ” này vừa hiện ra, chữ “quỳ” khác đã xuất hiện…

Chỉ trong chớp mắt, Phượng Khê đã tung ra mười sáu chữ “quỳ”.

Mỗi chữ lại hóa thành mười ba nét, các nét bút nhiều đến độ che trời lấp đất.

Lưu đạo sư không nhịn được mà vung rìu lên đỡ, đừng nói mười chiêu, ông ta đã dùng tới hai mươi chiêu luôn rồi ấy chứ.

Phượng Khê nhảy về phía sau, rời khỏi cuộc đấu rồi cười tủm tỉm nói: “Lưu đạo sư, ngươi thua rồi!”

Gương mặt Lưu đạo sư như tắc kè hoa, không ngừng thay đổi, hai hàm răng nghiến chặt đến độ phát ra những tiếng kèn kẹt.

Ông ta cảm thấy bản thân quá dại!

Nếu đánh thật, dù Phượng Khê liên tục tung tuyệt chiêu, ông ta vẫn nắm chắc phần thắng.

Nhưng do ông ta khinh địch, mạnh miệng nói sẽ tóm được nàng trong vòng mười chiêu, nên bây giờ chỉ đành nhận thua.

Chẳng qua, ngẫm lại thì Phượng Khê chỉ là tầng một Luyện Khí thôi mà!

Thua cũng thua rồi, còn ở đây tự viện cớ cho bản thân.

Thế là, ông ta đỏ mặt nói: “Ta nhận thua!”

Tuy năm đạo sư còn lại có hơi không cam lòng, nhưng cũng coi như giữ chữ tín, tránh sang một bên nhường đường cho họ.

Không giữ chữ tín cũng đâu có được, Phượng Khê đã dùng đá lưu ảnh ghi lại hét rồi.

Nếu lan truyền ra ngoài, về sau họ còn đâu mặt mũi mà gặp người nữa?

Phượng Khê lập tức dẫn các học sinh lớp Hoàng nghênh ngang đi qua.

Đám người Tần Mộc cảm thấy như đang mơ vậy.

Không ngờ đội trưởng lại thắng!

Vì sao nàng có thể liên tục tung tuyệt chiêu?

Họ vốn tưởng nàng là người có thực lực yếu nhất trong số các đệ tử Nhân tộc, bây giờ xem ra không phải như thế.

Khó trách mấy người Quân Văn lại có thể ung dung cười hí hí, hóa ra không phải đang cười Phượng Khê, mà là cười Lưu đạo sư.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com