Trong rừng đá có khá nhiều loài Yểm thú có một không hai, chẳng hạn như Thằn lằn khát m.á.u, Chuột răng cưa,… Cứ thi thoảng chúng lại lao ra tấn công đột xuất.
Tuy tu vi của chúng không cao, nhưng đối phó với chúng vẫn mất khá nhiều thời gian.
Phượng Khê khẽ cau mày, tốc độ của họ vốn đã chậm hơn ba lớp còn lại, nhất là lớp Thiên.
Nếu cứ tí lại phải dừng lại để đối phó với đám Yểm thú này, thì tốc độ sẽ càng chậm hơn, nàng nhất định phải nghĩ cách mới được.
Thế là, Phượng Khê bảo mấy người Tần Mộc bôi Ly Hỏa Dạ Quang Sa vừa thu thập được ở vòng trước lên người, lợi dụng mùi Dơi Ly Hỏa dọa sợ đám Yểm thú kia, để chúng không dám tới gần.
Tuy đám Tần Mộc có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời làm theo.
Chậc, Ly Hỏa Dạ Quang Sa cũng là một loại dược liệu kia mà, chế thành đan dược họ còn nuốt cái ực, giờ bôi lên người tí thì có làm sao.
Quân Văn suýt thì bật khóc thành tiếng.
Hắn thà đi liều mạng với đạo sư còn hơn là bôi thứ này lên người.
Chẳng qua hắn không dám cãi lời tiểu sư muội.
Nhưng khi hắn vất vả lắm mới hạ quyết tâm, định nhắm mắt bôi bừa, thì lại nghe Phượng Khê nói: “Ngũ sư huynh, hai ta chen vào giữa đoàn người là được, không cần bôi đâu.”
Quân Văn: “…?”
Quả nhiên, hắn là người mà tiểu sư muội yêu nhất.
Hình Vu ghen tị phát điên lên được.
Chẳng qua ngẫm lại thì chưa chắc tiểu sư muội đã thiên vị Quân Văn. Chắc chắn là vì nàng lo một mình nàng không bôi thì không được thích hợp cho lắm, nên mới kéo Quân Văn “xuống nước” cùng.
Đúng, chắc chắn là vậy!
Gã mới là miếng thịt đầu tim của tiểu sư muội!
Không phải khen chứ, mùi hương của Dơi Ly Hỏa thật sự có hiệu quả. Quãng đường tiếp theo họ gần như không bị Yểm thú đánh lén nữa.
Đám người đang quan sát qua đá truyền ảnh: “…”
Phượng Khê đúng là không từ thủ đoạn nào!
Người bình thường chẳng ai nghĩ ra được cách… ừm, đặc biệt như thế cả!
Chẳng qua, nhờ cách đó của Phượng Khê, nên khoảng cách giữa họ và ba lớp kia đang dần được thu hẹp.
Đoán chừng chỉ tốn chút thời gian nữa là có thể đuổi kịp, thậm chí vượt lên trước.
Chỉ là, tiến thêm một đoạn nữa thôi là họ sẽ chạm mặt các đạo sư phụ trách chặn đường, việc có thể đi tiếp hay không cũng khó nói lắm.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Phượng Khê đã nhận được lời báo động của nhóm học sinh canh gác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thật ra cũng không cần báo động làm gì, bởi sáu đạo sư kia chẳng hề có ý định ẩn nấp.
Hừ!
Sáu người họ hợp tác, đối phó với đám gà yếu này chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.
Tuy ba lớp kia cũng bị sắp xếp sáu đạo sư phụ trách chắn đường, nhưng người ta tách nhau ra, một nhóm nhiều nhất cũng chỉ có hai đạo sư.
Tuy đám học sinh có hơi gắng sức, nhưng vẫn có phần thắng không nhỏ.
Ấy thế mà giờ đây lớp Hoàng lại bị cả sáu đạo sư hợp tác cản trở, đây đúng là không chừa chút đường sống nào mà.
Thư viện Thiên Khư dứt khoát đổi tên thành thư viện Không Biết Xấu Hổ cho rồi!
Trong lòng đám học sinh lớp Hoàng tuyệt vọng không thôi.
Toang thật rồi!
Buổi khảo hạch của họ phải dừng ở đây thôi.
Tất cả những cố gắng trước đó đều đổ sông đổ bể.
Trái ngược với tâm trạng ủ dột của họ, Phượng Khê cực kỳ vui vẻ.
Tập hợp lại cũng tốt, chỉ cần đánh một lần, tiết kiệm được cả đống thời gian.
Lúc này, sáu đạo sư kia đang đánh giá Phượng Khê.
Thoạt trông tiểu nha đầu này có vẻ ngoan ngoãn, ngây thơ, ai mà ngờ được nàng lại đầy một bụng ý xấu.
Chẳng qua, đứng trước thực lực tuyệt đối, âm mưu quỷ kế chẳng có tác dụng gì cả.
Phượng Khê bật cười thành tiếng: “Ối, sao trên mặt hai vị đạo sư này nổi nhiều mụn đỏ thế? Đừng bảo là bị dính nọc độc của trùng Xích Phách đấy nhé? Ôi chao, việc này phải trách ta, nếu không phải ta giả dạng thành các ngươi đi trêu chọc trùng Xích Phách, thì các ngươi đã không bị chúng tấn công rồi. Xin lỗi nhé!”
Hai đạo sư kia vốn tưởng rằng bản thân xui xẻo, bây giờ nghe Phượng Khê tiết lộ nguyên nhân thật sự, họ suýt thì tức c.h.ế.t.
Hóa ra là do nha đầu này giở trò.
Họ tức tới độ nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể tát Phượng Khê một cái c.h.ế.t tươi.
Phượng Khê nhe hàm răng trắng tinh ra: “Có phải các ngươi hận ta lắm không? Hay là thế này nhé, chúng ta đừng đánh hội đồng làm gì, phiền lắm. Chi bằng cá cược đi! Một mình ta đấu với hai người các ngươi, nếu ta thua, tập thể lớp Hoàng bọn ta chủ động nhận thua, chủ động rút lui khỏi vòng khảo hạch cuối cùng.”
“Còn nếu ta thắng, mong sáu vị hãy nhường đường, để bọn ta đi qua. Các vị nghĩ sao?”
Nghe hết lời Phượng Khê nói, đầu tiên hai vị đạo sư bị trùng Xích Phách tấn công kia khẽ sửng sốt, sau đó bật cười thành tiếng.
Nha đầu Phượng Khê này đúng là không biết trời cao đất dày.
Một mình nàng đòi khiêu chiến với hai người họ á?
Tu vi của nàng mới chỉ đạt tới tầng một của kỳ Luyện Khí, chứ không phải tầng một của kỳ Hóa Thần đâu.