Giọng điệu của Mạnh Hoan mang theo chút dò xét, nhưng rất nhẹ, nhẹ đến mức giống như tiện miệng nhắc tới vậy.
Để tránh Lệnh Bạc Chu từ chối thẳng thừng.
Nói xong, Mạnh Hoan khẽ mím môi, mắt mở to, trông như một con mèo ngoan ngoãn để mặc người ta vuốt ve bụng, rất nghe lời, khuôn mặt như đang viết rõ "Tuyệt đối không gây phiền toái, dễ nuôi, không chiếm chỗ, cầu xin phu quân mang ta đi cùng nha~".
Lệnh Bạc Chu hơi nhướn mày, khẽ "à" một tiếng, không rõ là cười hay không.
Hắn không ngờ lý do của Mạnh Hoan lại là vì chuyện này.
“Mao Thành Xương chưa chắc đã giữ được, bổn vương cũng chưa chắc sẽ xuất chinh.” Lệnh Bạc Chu nói như không có gì: “Hoan Hoan nghĩ nhiều quá rồi.”
Mạnh Hoan khó khăn nhích tới trước: “Nhưng phu quân vừa rồi còn nói khả năng hắn giữ không nổi là rất lớn còn gì.”
Lệnh Bạc Chu: “Phu quân đoán vậy có khi là đoán sai.”
“Sao lại sai được!” Mạnh Hoan biết hắn đang qua loa với mình, môi dưới trễ xuống: “Phu quân không muốn mang ta theo đúng không?”
Lệnh Bạc Chu dịu giọng, vén tóc bên tai cậu: “Liêu Đông không phồn hoa như kinh thành, chỉ là vùng biên cương hẻo lánh. Hơn nữa đi theo quân xuất chinh phải tuân thủ quân pháp, đồ ăn trong quân doanh cũng không ngon, hành quân dài ngày, xây dựng phòng tuyến, vất vả cực khổ. Nếu đánh đến mùa đông thì còn khổ hơn, thời tiết lạnh lẽo, điều kiện khắc nghiệt. Thân thể Hoan Hoan chưa khỏe hẳn, phu quân không muốn thấy Hoan Hoan chịu khổ.”
Mạnh Hoan nắm lấy tay hắn đang đặt bên cổ mình: “Chàng chịu được khổ thì ta cũng chịu được. Chàng đi, ta cũng muốn đi.”
Lúc nói câu đó, giọng Mạnh Hoan tuy vẫn nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng kiên định.
Lệnh Bạc Chu nhìn cậu, hít sâu một hơi.
“Không phải nói đùa.” Hắn chậm rãi nói: “Trên đời này chẳng có mấy ai muốn làm binh lính đâu. Nhìn đám hộ quân ở cửu biên mà xem, kẻ chạy kẻ bỏ, doanh trại thiếu người trầm trọng. Triều đình coi lưu trượng sung quân là hình phạt, quân tịch càng bị xem là hèn mọn. Đi canh giữ biên cương một lần, trở về người thì gầy đi mấy cân thịt, như bị lột một lớp da, như vừa từ Quỷ Môn Quan trở về. Người thông minh không ai muốn đi cả.”
Trái với mọi khi luôn nghe lời Lệnh Bạc Chu, lần này Mạnh Hoan lại cắn răng, mắt đen láy: “Ta không thông minh, ta cứ muốn đi.”
Cậu kiên quyết như thế, Lệnh Bạc Chu sao lại không đoán được lý do?
Tình cảm vừa mới thông suốt, vừa mới sống hòa hợp được vài ngày, đang là lúc mặn nồng không rời, thế mà Lệnh Bạc Chu lại chuẩn bị ra trận, Mạnh Hoan sao có thể yên tâm nổi.
Nhưng việc theo quân ra trận nguy hiểm vượt xa tưởng tượng của người thường.
Lệnh Bạc Chu đặt hai tay lên vai Mạnh Hoan, ánh mắt sâu thẳm, nhìn cậu từ trên cao xuống, giọng nói trầm thấp mà nghiêm túc: “Hoan Hoan không thể đi, ở phủ chờ phu quân trở về.”
Mạnh Hoan cũng không giấu giếm nữa: “Không, ta muốn đi.”
Lệnh Bạc Chu giọng nặng hơn: “Hoan Hoan!”
Giống như có chút nghiêm khắc.
Hắn vừa nghiêm lại, Mạnh Hoan liền mở to mắt, như bị dọa sợ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu mày. Im lặng một lúc, cậu mới chậm rãi nói: “Nhưng ta thật sự không thể rời xa chàng.”
Sau đó, như mất hết sức lực, lẩm bẩm: “Ta muốn ở bên phu quân, một ngày cũng không chịu được xa cách. Không có chàng, ta không biết phải sống sao ở vương phủ.” Không chỉ là lo cho an nguy của Lệnh Bạc Chu: “Ta không muốn tiếp xúc với người khác, ăn ngon uống ngon chơi vui cũng không bằng. Ở bên phu quân, lòng ta mới yên, đứng cạnh chàng ta mới vui.”
“Đến lúc đó chàng cứ làm việc của chàng, không cần lo cho ta, ta tuyệt đối không làm phiền.” Mạnh Hoan cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng trẻo, như tự nói với mình: “Ta chỉ muốn ở gần phu quân một chút, ta chỉ muốn ở bên phu quân.”
Từng chữ từng câu, như thể nói chuyện thường nhật.
Lòng Lệnh Bạc Chu như bị người ta xé mở ra, từng tấc từng tấc, có gì đó nóng rực tuôn trào. Hắn nắm chặt cổ tay Mạnh Hoan, giọng nhẹ nhàng: “Chiến sự khẩn cấp, đến lúc đó phu quân không lo được chuyện tình cảm, cũng chẳng thể chăm lo cho Hoan Hoan.”
Mạnh Hoan lắc đầu: “Không sao, ta có thể chơi một mình, chỉ cần ở gần phu quân là được.”
Lệnh Bạc Chu thở dài: “Hoan Hoan…”
Nếu là vài tháng trước, Mạnh Hoan cũng không ngờ mình có thể bám người đến vậy, mà đối tượng lại là Lệnh Bạc Chu, người g.i.ế.c người không chớp mắt. Mạnh Hoan cũng chẳng rõ vì sao lại cứ phải bám lấy hắn, nhưng chỉ cần nghĩ đến mấy tháng tới không có Lệnh Bạc Chu, lòng cậu liền buồn bã, còn nếu được ở bên hắn, dù là gió cát sa mạc, mưa tuyết khắc nghiệt, cậu cũng cảm thấy thú vị.
Mạnh Hoan đầy vẻ chân thành: “Mang ta theo đi, ta không chạy lung tung, cũng không gây phiền phức cho chàng, không cần nghi thức gì lớn, thêm đôi đũa là nuôi được rồi, ta tự chăm sóc được cho mình mà.”
Lệnh Bạc Chu ôm cậu vào lòng, siết chặt cánh tay, ôm lấy thân hình gầy gò đó.
“Ta không sợ.” Ba chữ này, Mạnh Hoan nói đầy kiên định.
Có gì đáng sợ chứ, cậu mồ côi từ nhỏ, một mình sống đến mười tám tuổi, tuy nhìn có vẻ không có năng lực gì, nhưng lòng dạ lại rất kiên cường… Ít ra là Mạnh Hoan tự thấy vậy.
Lệnh Bạc Chu vuốt vành tai cậu, yết hầu khẽ chuyển động, hồi lâu không nói gì.
Hắn dựa cằm lên vai Mạnh Hoan, dường như mang theo gánh nặng, môi mím lại, hàng mi khép xuống, trong bóng mi là tâm sự nặng nề.
Mạnh Hoan cảm thấy...
Hắn dường như đã d.a.o động rồi.
Mạnh Hoan l.i.ế.m nhẹ môi, thử thăm dò tiếp: “Ta có thể giúp phu quân một tay.”
“Phu quân ra chiến trường, ta có thể xếp chăn cho phu quân, giặt quần áo, nấu nước nóng, ừm…” Mạnh Hoan nói nhỏ: “Nếu phu quân mệt, ta có thể xoa vai cho phu quân, bóp lưng, còn có thể ngủ cùng phu quân. Hơn nữa, ta sẽ ở bên cạnh phu quân, nếu phu quân nhớ ta, chỉ cần quay lại là thấy ngay.”
Mạnh Hoan quay sang nhìn hắn: “Có phải rất tốt không?”
Mong là thế, vậy thì đi lính cũng không còn khổ nữa! Như thế thì ai mà không muốn đi lính chứ?
Lệnh Bạc Chu khép mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Tốt đến thế sao?”
Mạnh Hoan gật đầu lia lịa: “Thật sự rất tốt.”
“Nhưng chẳng phải đây chính là chiến sĩ trước quân c.h.ế.t sống, mỹ nhân trong trướng vẫn múa hát sao?” Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng véo má cậu, kiên nhẫn nói: “Mao Thành Xương ra chiến trường mang theo tì thiếp, cả ngày uống rượu và vui vẻ với mỹ thiếp trong trướng, không nghĩ đến quân vụ, khiến quân tâm rối loạn, chưa đánh đã có binh lính đầu hàng. Phu quân lần này đi chính là để chỉnh đốn quân kỷ, thanh lọc phong khí, nếu phu quân mang theo thê tử đẹp thì làm sao mà quân lính có thể phục tùng?”
Mạnh Hoan ngừng lại, ngẩn người một chút: “Hả?”
Lệnh Bạc Chu cong môi một chút: “Vậy phu quân chẳng phải sẽ trở thành Mao Thành Xương trong mắt binh sĩ sao? Trong quân đội hưởng thụ, không cùng binh lính chia sẻ ngọt bùi, không có việc gì thì lại cùng mỹ nhân ngủ một giấc.”
Hắn đang nói về một vấn đề rất nghiêm trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cuộc sống quân đội quá khổ, dễ dàng nảy sinh tâm lý không công bằng, vì vậy các tướng lĩnh tốt cần làm gương cho cấp dưới, phân thưởng rõ ràng, cùng nhau chịu khổ, thậm chí ăn chung ở chung, chỉ như vậy mới có thể tạo dựng tình cảm quân dân. Binh lính nhận ra tướng lĩnh thật sự quan tâm đến mạng sống của họ, mới sẵn sàng liều mạng vì hắn.
Nếu Lệnh Bạc Chu mang theo thê tử, những lúc không có việc gì trong trướng lại hưởng thụ với thê tử, binh sĩ sẽ nghĩ sao?
Binh lính không phải những tên ngốc, ra chiến trường, họ liều mạng trên chiến trường, còn hắn ở hậu phương vui vẻ cùng thê tử, sao có thể chấp nhận được?
Nếu làm họ tức giận, chỉ cần một câu “vương hầu tướng quân có gì đặc biệt đâu?” là có thể lật đổ tất cả.
Mạnh Hoan “ồ” một tiếng, trong lòng không hiểu sao lại có chút buồn bã.
Cậu ngồi lại, chống cằm suy nghĩ.
Quả thực, nếu Lệnh Bạc Chu công khai mang theo vương phi ra chiến trường, đối với những binh sĩ bình thường sống trong cảnh thiếu thốn, đây quả thật là điều không công bằng.
Suy nghĩ một hồi.
Mạnh Hoan chậm rãi quay sang hắn: “Vậy thì không để người ta biết là phu quân mang theo thê tử là được mà?”
“……”
Lệnh Bạc Chu cúi mắt, yên lặng một lúc.
Hắn không ngờ Mạnh Hoan lại nghĩ ra cách này.
Mạnh Hoan: “Phu quân cứ coi ta như thuộc hạ của chàng, người khác không thấy ta, sẽ không nhận ra ta là thê tử của chàng. Hơn nữa, ta chỉ muốn ở bên cạnh chàng, xác nhận sự an toàn của chàng, chứ không phải thực sự muốn cải thiện cuộc sống của chàng. Biết đâu chàng muốn ta hầu hạ chàng, ta còn không thích ấy chứ.”
“……”
Lệnh Bạc Chu khép mắt lại.
Ừ, nói như vậy cũng có lý đấy.
Hắn nhẹ nhàng l.i.ế.m môi khô, không nói gì.
Mạnh Hoan lại cố tình làm nũng: “Phu quân, cho ta một thân phận giả đi mà, chúng ta không quen biết cũng được. Ta có ích mà, ta biết vẽ tranh, ta cũng có thể làm lính.”
Mạnh Hoan biết vẽ tranh.
Cậu có khả năng ghi nhớ hình ảnh rất tốt, chỉ cần nhìn kỹ một lần là có thể vẽ lại khá chính xác.
Không khí trong xe ngựa căng thẳng, mãi không có ai lên tiếng.
Một lúc lâu sau, xe ngựa quẹo vào đại lộ rộng lớn của vương phủ, ánh mắt âm trầm của Lệnh Bạc Chu mới nhìn về phía Mạnh Hoan: “Phu quân tạo cho em một thân phận giả, coi như chúng ta không quen biết nhau sao?”
Mạnh Hoan gật đầu: “Ừ ừ ừ!”
Lệnh Bạc Chu chỉnh lại tay áo, đưa ra cánh tay dài gầy, từ từ cúi xuống nhìn Mạnh Hoan: “Vậy Hoan Hoan cũng biết, phu quân đối với người không quen biết có thái độ thế nào rồi chứ?”
“……”
Mạnh Hoan chớp mắt.
Tất nhiên là biết rồi.
Lệnh Bạc Chu là nhi tử của long tôn, thái tử bị phế, là con trưởng của thái tử! Nếu ngày ấy thái tử không bị phế, hắn bây giờ đã là hoàng đế rồi! Hắn mang dòng m.á.u hoàng gia! Trong triều đại mang chế độ huyết thống lớn này, nói đến đây, sự kiêu ngạo của Lệnh Bạc Chu đã thể hiện rõ rệt.
Nếu Mạnh Hoan không phải là thê tử của hắn, mà chỉ là một người lạ, trong mắt Lệnh Bạc Chu, cậu chính là một tên lính không đáng để để mắt đến.
Team Hạt Tiêu
Nếu hai người giả vờ là người lạ, có thể sẽ sống cùng nhau vài tháng, Lệnh Bạc Chu cũng sẽ không dành một chút ánh mắt nào cho cậu, cực kỳ kiêu ngạo, lạnh nhạt, có khoảng cách rõ ràng, phân biệt rõ ràng giữa tôn quý và hèn mọn.
Hắn sẽ không nói chuyện với Mạnh Hoan, sẽ không nhìn Mạnh Hoan, sẽ không quan tâm đến cậu, sẽ không có bất kỳ hành động thân mật nào với cậu, hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn lạnh nhạt, cảm giác khoảng cách như thể vực thẳm.
Lệnh Bạc Chu nhìn sâu vào mắt Mạnh Hoan: “Quân tình khẩn cấp, đến lúc đó phu quân sẽ không thể lo cho Hoan Hoan, sẽ rất lạnh nhạt với Hoan Hoan, Hoan Hoan có chịu được không?”
Trong quân đội, mọi hành động của Lệnh Bạc Chu và Mạnh Hoan đều có thể bị phát hiện.
Chỉ cần có một chút thân mật, đừng nói là lên giường bí mật, chỉ cần ánh mắt chạm nhau thôi, mọi chuyện sẽ bại lộ và tất cả mọi người đều biết.
Mạnh Hoan ngừng lại: “Hả?”
Lệnh Bạc Chu khẽ cười nhạo: “Hả cái gì?”
“……”
Dữ dội thật.
Mạnh Hoan khẽ nhíu mày.
Nếu thật sự theo Lệnh Bạc Chu ra chiến trường, chẳng phải phải giấu quan hệ, chẳng khác gì chia tay sao?
Lệnh Bạc Chu buộc phải đối xử với cậu như người ngoài, chắc chắn sẽ rất lạnh lùng. Mà con người Lệnh Bạc Chu lại luôn đề phòng cao, quan hệ với ai cũng giữ khoảng cách, còn giả vờ, ngoài mặt một kiểu trong lòng một kiểu, vốn dĩ đã là người cực kỳ lạnh nhạt. Giờ lại còn phải giả vờ không quen, hắn mà nhập vai thì chắc chắn sẽ càng thêm lạnh lẽo, hoàn toàn coi cậu như không tồn tại.
“……”
Mới chỉ nghĩ tới thôi, Mạnh Hoan đã cảm thấy đau lòng thay mình.
Chắc là đến cả ánh mắt cũng không thèm nhìn mình mất thôi. qaq
Chắc chắn sẽ lạnh lùng, cao ngạo cực kỳ.
Nhưng mà, nghĩ tới việc có thể ở bên hắn, lòng Mạnh Hoan lại thấy yên ổn.
Cậu cắn môi, hạ quyết tâm: “Không sao đâu.”
Mạnh Hoan nhìn vào mắt Lệnh Bạc Chu: “Đến lúc đó phu quân xem ta như người xa lạ cũng được.”
Không có ôm, không có hôn, không có những ánh mắt dịu dàng, không có bong bóng tình yêu, chỉ có Lệnh Bạc Chu cao cao tại thượng, xa cách lạnh lùng, như thể không quen biết cậu, chẳng khác gì bạn trai cũ vừa chia tay vừa mất trí nhớ.
Mạnh Hoan lầm bầm: “Chỉ vài tháng thôi mà? Ta chịu được.”