Nói xong, Mạnh Hoan còn khiêu khích Lệnh Bạc Chu: “Lẽ nào phu quân không chịu được sao?”
“…” Lệnh Bạc Chu chẳng buồn để tâm, đầu lưỡi khẽ chạm vào răng, ánh mắt cụp xuống, không chút cảm xúc.
Mạnh Hoan lại đổi nét mặt, trông cực kỳ tủi thân: “Phu quân, không có chàng ta thật sự sống không nổi, nhớ chàng đến đau lòng.”
Giọng nói nũng nịu, quyến rũ, chẳng biết học được từ ai, nếu là người khác, Lệnh Bạc Chu chắc chắn đã cau mày khó chịu. Nhưng Mạnh Hoan nói những lời tủi thân thế này, vừa ngọt ngào vừa ngoan ngoãn, lại cứ như gãi đúng chỗ ngứa trong lòng hắn, khiến hắn ngứa ngáy chịu không nổi.
Một lúc sau, Lệnh Bạc Chu nắm lấy tay cậu, siết chặt: “Vi phu có thể dẫn em theo, nhưng mà…”
Âm cuối kéo dài, rõ ràng phần sau mới là trọng điểm.
Mạnh Hoan đầy mong chờ nhìn hắn.
Lệnh Bạc Chu không hề đùa giỡn, đôi mắt tối tăm lạnh lẽo: “Nếu em không chịu nổi cuộc sống hành quân, lập tức dừng lại, nói với vi phu. Vi phu sẽ đưa em về kinh.”
Mạnh Hoan hơi nghiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngác.
Lệnh Bạc Chu nói chậm rãi, từng chữ rõ ràng: “Ta không muốn nhìn thấy em bị thương tổn, hiểu không?”
Cái trò chơi c.h.ế.t tiệt này, nếu Mạnh Hoan không muốn chơi nữa, phải lập tức dừng lại.
“Ừm ừm.” Mạnh Hoan vội vàng gật đầu, “Nếu chịu không nổi ta sẽ nói với phu quân, nhất định không làm khổ bản thân đâu.”
Lệnh Bạc Chu khẽ quấn lấy một lọn tóc của cậu, ánh mắt nhìn về hướng khác, hồi lâu sau mới nói: “Gọi Trần An tới.”
Tại đại sảnh.
Trần An lúc đầu nghe đề nghị của Mạnh Hoan còn tưởng cậu đang đùa, nhưng nhìn sắc mặt của Lệnh Bạc Chu, rõ ràng đây là thật.
Lệnh Bạc Chu, vương gia của hắn từ bao giờ lại làm chuyện giống đùa cợt như thế?!
Trần An nghẹn lời, không biết nói sao cho phải.
Nhưng một lúc sau, đành nghĩ ra một cách: “Vương gia đi Liêu Đông, chắc chắn sẽ mang theo người của vương phủ, chi bằng vương phi giả làm mưu sĩ, ở cùng nhóm người của vương phủ, vừa an toàn, lại có người chăm sóc.”
Thời xưa không có ảnh chụp, cũng không có máy quay, hạ nhân thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn chủ tử, nhận người chủ yếu dựa vào trang phục. Mạnh Hoan thay đổi y phục, trong vương phủ cũng chẳng mấy ai nhận ra cậu.
Lệnh Bạc Chu mặt lạnh như băng, hồi lâu cuối cùng cũng gật đầu.
“Được, Trần An, đến lúc đó ngươi cứ nói vương phi là hiền điệt* của ngươi vừa mới đến kinh, đừng để quá nhiều người biết.”
(*Hiền điệt: Cháu trai họ.)
Trần An cung kính đứng yên, gật đầu nhận lệnh.
Mạnh Hoan tuy mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng thì vui như mở hội, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
Ngay sau đó liền bị Lệnh Bạc Chu nhéo má một cái, giọng chẳng chút khách khí: “Vui lắm à?”
Mạnh Hoan cười cũng không dám cười to, chỉ biết nhịn.
Lệnh Bạc Chu cụp mắt xuống, như thể hoàn toàn thỏa hiệp: “Mau đi thu dọn đồ đạc đi.”
“Gấp vậy sao?” Mạnh Hoan khó hiểu.
“Không vội đi.” Lệnh Bạc Chu nói: “Trước tiên đưa em đến một nơi tránh đầu sóng ngọn gió.”
Việc vương phi đột nhiên biến mất trong phủ mấy tháng chắc chắn sẽ gây ra tin đồn, nên chi bằng cứ để Mạnh Hoan đến chùa Minh Ba ngoài thành, bên ngoài nói là bế quan tu hành, cầu phúc cho giang sơn xã tắc của Đại Tông, nhưng thực tế là để tiện thay đổi thân phận.
Mạnh Hoan lờ mờ hiểu, đêm đó bắt đầu thu dọn đồ đạc, dẫn theo một nhóm nha hoàn và tùy tùng, sáng sớm hôm sau liền lên xe ngựa rời thành.
Chùa Minh Ba nằm cạnh doanh trại của kinh quân, vô cùng an toàn. Một phần tùy tùng bị Trần An giữ lại dưới chân núi, chờ sai bảo của các sư thầy, một phần bị đưa về phủ, tuyên bố với bên ngoài rằng vương phi đang tĩnh dưỡng, không tiếp khách.
Hoàng hôn buông xuống.
Một chiếc xe ngựa giản dị lắc lư theo đường núi đi tới, người đánh xe là một ông già trông quá sức bình thường, đặt trong đám đông cũng không ai chú ý.
Bên trong xe là Mạnh Hoan trong trang phục vải thô. Cậu đã tháo hết vàng ngọc trên đầu, thay bằng một cây trâm gỗ, tóc búi gọn, trông như một thiếu niên tuấn tú nhà dân bình thường.
Xe ngựa lắc lư, dừng lại tại cửa sau vương phủ, nơi hiếm có người qua lại. Trần An thấy cậu thì cười nhẹ: “Hiền điệt.”
Mạnh Hoan xách túi nhảy xuống xe: “Biểu thúc.”
Team Hạt Tiêu
“Hiền điệt vào đi, ta sẽ sắp xếp chỗ ở trước.”
Trần An dẫn cậu vào. Khu nhà của đám mưu sĩ nằm cách xa tiền viện náo nhiệt của vương phủ, gia nhân phần lớn là mấy bà thô lậu, người nhà của các mưu sĩ chứ không phải đám người thân cận hầu hạ vương gia vương phi. Những người này không được phép vào tiền viện, nên cũng không ai nhận ra Mạnh Hoan.
Mạnh Hoan được sắp xếp ở một gian phòng nhỏ trong sân của Trần An. Trần An là một trong những người có địa vị khá trong phủ, có sân riêng, nha hoàn và gia nô phục vụ. Họ không biết Mạnh Hoan, liền cúi đầu chào: “Biểu thiếu gia.”
Xem ra Trần An đã chuẩn bị chu toàn.
Mạnh Hoan gật đầu: “Ừm ừm, chào mọi người.”
Trần An làm ra vẻ nghiêm túc: “Lần này ta cố ý gọi con từ Cô Châu lên là vì mẹ con viết thư nói con lớn rồi, thi cử mãi không đậu, chi bằng đến kinh thành mở mang tầm mắt, tìm cơ hội thành danh, khỏi phụ lòng nam nhi đại trượng phu. Con đã đến vương phủ rồi, mọi việc phải lanh lẹ một chút, ta sẽ tìm cơ hội dẫn con đến gặp vương gia.”
Ông hạ giọng, như một người biểu thúc hiền lành: “Vương gia mấy hôm nữa sẽ ra trận, nếu con đi theo mà lập được vài quân công, nhà cửa cũng nở mày nở mặt.”
Mạnh Hoan lập tức gật đầu: “Vâng vâng, con nhất định sẽ thể hiện tốt trước mặt vương gia.”
Trần An nhân hậu: “Đường xa mệt rồi, đi nghỉ trước đi.”
Đến đây vở kịch coi như kết thúc, Mạnh Hoan quay về phòng nhỏ, đóng cửa đặt túi xuống.
Trần An tuy là trưởng sử của vương phủ, có địa vị, nhưng nơi ở lại đơn sơ giản dị, đồ đạc cũ kỹ nhưng sạch sẽ. Chăn nệm đã thay mới, tuy không thể so với sự xa hoa trong tẩm điện của Lệnh Bạc Chu, nhưng lại mang đậm hơi thở cuộc sống.
Chiều tối, thê tử của Trần An gọi Mạnh Hoan sang ăn cơm. Bà biết thân phận của Mạnh Hoan, cười hiền lành, rất điềm tĩnh: “Con ăn nhiều một chút nhé.”
Mạnh Hoan cầm bát lên, bữa cơm có một nồi gà hầm nấm và hai đĩa rau xào.
Cậu ngoan ngoãn ăn hết, sau đó nằm trên ghế nhìn cây hòe cổ tán lá rậm rạp.
Đây là ngày đầu tiên cậu rời xa Lệnh Bạc Chu. Tuy chỉ cách tẩm điện mấy bức tường đỏ, đi qua đi lại chưa đến mười mấy phút, nhưng lại thấy như cách cả một thế giới.
Nghĩ kỹ lại, thấy hơi buồn chán.
Trời đã gần tối, lúc này ra ngoài ít người, khả năng bị nhận ra cũng thấp. Mạnh Hoan lên đường, đi về phía tiền viện.
Khoảng cách không xa lắm nhưng ngoằn ngoèo, cậu đi khoảng một khắc thì thấy từ xa xa có một nhóm thái giám và mưu sĩ vây quanh Lệnh Bạc Chu đang vội vã đi qua hành lang đá cẩm thạch trắng.
Từ khoảng cách này nhìn lại, Lệnh Bạc Chu vừa hạ triều, áo mãng bào đỏ thẫm như lửa, đội mũ da nạm ngọc, tóc búi chỉnh tề, dáng điệu nghiêm trang, đúng chuẩn mực lễ nghi, cao quý nho nhã, từng bước vững vàng hướng về tẩm điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Theo quy củ, vương gia phía trước đi qua, hạ nhân trong phủ đều phải đứng yên, cúi đầu tránh mặt.
Dù cách khá xa, Mạnh Hoan cũng đứng yên, lờ mờ nghe thấy có người nói chuyện.
“Vương gia bớt giận.”
“Kinh quân rệu rã, không phải ngày một ngày hai có thể luyện thành.”
“Ba doanh trại Tam Thiên doanh, Ngũ Quân doanh, Thần Cơ doanh, biên chế hỗn loạn, quá nhiều công thần và quý tộc giả danh nhận bổng lộc nhưng không hề có mặt! Danh sách quân đội kinh sư có ba trăm nghìn, nhưng quân sĩ thực tế chỉ khoảng hai trăm nghìn, lúc này nếu điều phần lớn binh lực đến Liêu Đông, bên ngoài mạnh, bên trong yếu, đối với kinh thành tuyệt đối không phải kế lâu dài! Việc này phải suy nghĩ kỹ càng!”
Tùy tùng của Lệnh Bạc Chu đang thảo luận sôi nổi, không khí căng thẳng, Mạnh Hoan nghe không hiểu nhiều, nhưng bị bầu không khí đó cuốn theo, cảm thấy tình hình dường như không mấy khả quan.
Lệnh Bạc Chu rủ mắt lắng nghe, vẻ mặt không có biểu cảm gì, nhưng rõ ràng cũng đang suy nghĩ. Ánh mắt hắn vô thức lướt qua bên cạnh, thấy dưới tán cây cách đó trăm bước có một bóng dáng thiếu niên đứng đó.
Những mưu sĩ này giỏi quan sát sắc mặt đến mức đáng sợ, sống dựa vào việc lấy lòng Lệnh Bạc Chu. Hắn ăn mà chỉ cần dừng đũa, họ đã biết món đó không hợp khẩu vị. Giờ phút này, Lệnh Bạc Chu nhìn về phía tiểu công tử dưới gốc cây, ánh mắt mọi người cũng đồng loạt dõi theo.
Thắt lưng nhỏ nhắn yếu ớt, nhìn không rõ mặt, chắc là khá đẹp.
Vương phi vừa đi, chẳng lẽ vương gia lại để mắt tới người khác rồi?
Nhưng Lệnh Bạc Chu chỉ dừng lại thoáng chốc, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, cũng như chỉ nhìn thấy người xa lạ rồi thu lại ánh mắt.
Hắn bước đi dứt khoát.
Có lẽ chỉ là một hiểu lầm.
Mưu sĩ tiếp tục bàn chuyện chính sự, rồi cũng vội vã rời đi.
Tiếng nói chuyện dần xa, Mạnh Hoan mới quay người lại, chỉ còn thấy bóng lưng thẳng tắp trong bộ long bào đỏ rực, quay vào sau mái điện cong, khuất bóng.
“…”
Mạnh Hoan khẽ nhếch môi, rũ mắt xuống.
Trong lòng không tránh khỏi dâng lên cảm giác chua xót.
Dù biết tất cả chỉ là đang “diễn kịch”.
Cậu đứng đó một lúc, ngẩng đầu nhìn trời, rồi quay về viện của Trần An.
Vừa châm đèn dầu, Trần An mồ hôi nhễ nhại từ ngoài trở về, thê tử đưa cho ông một chén trà mát, ông đi tới trước mặt Mạnh Hoan.
“Hiền điệt.”
Mạnh Hoan ngồi thẳng dậy: “Biểu thúc?”
Trần An rút từ trong n.g.ự.c ra một gói giấy dầu, bên trong là vài miếng điểm tâm, vẻ mặt trầm lặng: “Vương gia thưởng.”
Lúc nãy đang nghị sự, Lệnh Bạc Chu đột nhiên thưởng cho ông một đĩa bánh ngọt, lại đúng loại bánh mà vương phi thích ăn nhất, ý tứ rất rõ ràng.
Mạnh Hoan có chút ngượng ngùng, mặt đỏ bừng nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Trần An là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi, nho nhã, lạnh nhạt. Ông ngồi xuống, nói: “Hôm nay vương gia đã đi duyệt binh ba đại doanh ở kinh kỳ, tình hình không mấy khả quan, tâm trạng không tốt lắm.”
Mạnh Hoan dừng lại, quay đầu nhìn ông.
“Chiến sự Liêu Đông cấp bách, vương gia đang điểm binh, vệ binh kinh thành có tới bảy mươi hai đội, nhưng binh sĩ tản mát, thực tế gom góp lại chưa được một nửa, ngày thường luyện tập không nghiêm túc, không có ý thức nguy cơ, kỷ luật lỏng lẻo, đúng là như một đám ô hợp.”
Mạnh Hoan nghiêm túc lắng nghe: “Tại sao lại điểm binh? Mao Thành Xương không giữ nổi nữa sao?”
“Có tin khẩn tới, thất bại liên tiếp. Không thể chờ đến khi hắn bị đánh tan rồi mới chi viện.” Trần An ân cần nói: “Hiền điệt mấy ngày tới chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ rất nhanh thôi sẽ có lệnh khởi hành theo quân.”
Mạnh Hoan cũng không còn lòng dạ ăn bánh ngọt, đặt lại vào giấy dầu, gật đầu: “Vâng ạ.”
Cậu nhìn Trần An quay về tiền viện, nói chuyện với thê tử là Trương thị.
Trương thị thu lại chăn bông và áo bông phơi cả ngày trên cây trúc, gấp gọn cất vào bọc hành lý, còn để thêm loại trà đặc mà Trần An thích nhất, cặp phu thê đứng cùng nhau nói chuyện.
Trương thị dặn dò: “Ngoài chiến trường tên bay không có mắt, chàng phải cẩn thận, đầu xuân rồi, sớm sớm bình an về nhà.”
Trần An mỉm cười gật đầu: “Được.”
“Thiếp không mong chàng lập công lớn gì, chỉ mong chàng sớm ngày trở về.”
“Được.”
“…”
“…”
Đôi phu thê nói mấy lời tình cảm.
Mạnh Hoan cảm thấy mình đứng đó hơi vô duyên, liền quay về phòng nhỏ của mình, để lại không gian riêng cho đôi phu thê.
Cậu chuẩn bị đi ngủ.
Mới xa Lệnh Bạc Chu có một ngày, với tính nhẫn nại của hắn, chắc chắn sẽ không đến tìm cậu, nếu bản thân vì nhớ hắn mà trằn trọc không ngủ được thì cũng thật mất mặt. Mạnh Hoan cố gắng nhắm mắt lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì lờ mờ nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.
Sau đó là giọng the thé của một tên thái giám.
“Trần đại nhân?”
Vang lên tiếng Trần An mở cửa: “Chuyện gì vậy?”
“Xin đến hình ngục trong phủ một chuyến, vương gia triệu kiến, có chuyện gấp.”
Trần An vội vã đi ra, đến cửa thì tên thái giám dường như thì thầm điều gì đó.
Trần An lập tức quay lại, đến cửa phòng Mạnh Hoan, gõ nhẹ: “Hiền điệt?”
Mạnh Hoan mở cửa, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt cậu: “Sao vậy ạ?”
Sắc mặt Trần An có chút nghiêm trọng: “Nếu chưa buồn ngủ, đi với ta một chuyến được không?”