Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương

Chương 82



Tuyên Hòa Đế lập tức hốt hoảng: “Hoàng huynh đi đánh trận, trẫm biết làm sao bây giờ?”

 

“Bệ hạ mười bốn tuổi rồi, nên học cách xử lý chính sự.” Lệnh Bạc Chu nói.

 

“Không được, không có hoàng huynh trẫm sống không nổi!” Tuyên Hòa Đế đỏ mắt, gần như bật thốt ra câu này.

 

Lệnh Bạc Chu mặt không đổi sắc, không nói gì.

 

Không cần nói cũng biết tâm tình hắn thế nào, Mạnh Hoan chỉ cảm thấy trong n.g.ự.c nghẹn ứ đến phát nổ.

 

Cái gì chứ, ai mới đang thao túng ai đây? Rõ ràng đem Lệnh Bạc Chu ra làm công cụ, bản thân thì nhàn nhã chơi cờ làm hoàng đế nhàn hạ!

 

Mạnh Hoan nghiến răng, hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: “Sao bệ hạ lại không thể sống nếu không có vương gia?”

 

Tuyên Hòa Đế quay đầu: “Các đại thần sẽ lừa trẫm, nói dối trẫm, nếu không có hoàng huynh ở đây, trẫm chắc chắn bị xoay như chong chóng.”

 

“Thật sao?” Mạnh Hoan vẻ mặt khó hiểu: “Vậy tại sao bệ hạ không thử tự mình phân biệt thật giả mà luôn trông chờ vào vương gia thay bệ hạ làm điều đó?”

 

Giọng cậu nhẹ nhàng, không trách móc, đủ để khiến người nghe không khó chịu.

 

Tuyên Hòa Đế bộ dạng “ngươi không hiểu gì cả”: “Cần phải đọc sách, xử lý chính sự, rất khó, trẫm đang học mà.”

 

“Nếu chăm chỉ học,” Mạnh Hoan nói: “Bệ hạ chắc chắn sẽ sớm học được thôi.”

 

Nhưng Tuyên Hòa Đế toàn nghĩ đến chuyện vui chơi, chưa bao giờ thật sự quan tâm đến chính sự. Nghĩ thử mà xem, người cai quản đại sự quốc gia là hạng người gì, mà hắn lại là kiểu nửa vời thế này, có thể chơi lại người ta sao?

 

“Trẫm biết, trẫm đang học mà!” Tuyên Hòa Đế khoát tay: “Với lại, dù hoàng huynh đã thành thân với ngươi, nhưng hoàng huynh không phải là người của riêng ngươi, mà là thần tử của Đại Tông ta. Hoàng tẩu đừng có chiếm giữ quá mức.”

 

Mạnh Hoan hơi mím môi, cảm thấy hoàn toàn mất hứng.

 

Tuyên Hòa Đế và Lệnh Bạc Chu lại tiếp tục nói chuyện về các đại thần như lão các lão.

 

Mạnh Hoan ngồi bên cạnh, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.

 

Lệnh Bạc Chu nhận ra, nói chuyện xong liền lấy cớ sức khỏe Mạnh Hoan chưa bình phục để từ chối dự tiệc, cũng không gặp thái phi nữa: “Vương phi những ngày này thân thể còn yếu, sợ lại phát bệnh. Thần xin đưa vương phi hồi phủ, đợi thân thể khỏe lại sẽ đến vấn an.”

 

Tuyên Hòa Đế cũng không giữ lại nhiều: “Được thôi.”

 

Y phát hiện ngoài gương mặt đẹp, Mạnh Hoan không biết chơi cờ, cũng chẳng có gì thú vị.

 

Rời khỏi Ngọ môn, vào xe ngựa, Mạnh Hoan chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Lệnh Bạc Chu vừa ngồi xuống, cậu lập tức nắm lấy tay hắn dưới tay áo.

 

Hương trầm nhẹ nhàng tỏa ra, Lệnh Bạc Chu nghiêng đầu, chưa kịp nói gì thì Mạnh Hoan đã nhào vào vai hắn, ngồi hẳn vào lòng hắn.

 

Mạnh Hoan ôm cổ hắn, có vẻ uất ức, vành tai trắng trẻo bị ngón tay Lệnh Bạc Chu nhẹ nhàng vuốt ve.

 

“Hoan Hoan tức giận rồi?” Lệnh Bạc Chu dịu giọng hỏi.

 

Mạnh Hoan cắn vành tai hắn, để lại vài vết răng ướt rồi ghé vào tai hắn thì thầm: “…Phu quân, vậy chàng có phải là của ta không?”

 

Cậu hỏi rất nhỏ, tai đỏ bừng.

 

Dường như hỏi câu này khiến cậu xấu hổ, nhưng không hỏi thì lại nghẹn trong lòng.

 

Cậu là Mạnh Hoan, phải để tất cả mọi người hiểu rõ, tuyến chính của truyện này là tuyến tình cảm! Không phải tuyến cốt truyện!

 

Lệnh Bạc Chu bật cười khẽ.

 

Giọng cười thấp trầm mà đầy dịu dàng.

 

“Là của Hoan Hoan, nếu không phải của Hoan Hoan thì còn là của ai?”

 

Mạnh Hoan "ưm~" một tiếng, lại cắn tai hắn một cái.

 

Tên Tuyên Hòa Đế c.h.ế.t tiệt kia, dám tranh người với cậu, không biết ai mới là nhân vật chính à…

 

Mạnh Hoan hễ tức là lại không nhịn được mà cắn hắn, răng nanh sắc nhỏ cắn đến vành tai Lệnh Bạc Chu đỏ một mảng, nhưng hắn vẫn mỉm cười, không nói gì, dường như còn khá thích việc Mạnh Hoan giận dỗi trong lòng mình, tựa lưng vào thành xe ngựa, lười nhác mà nghiêng người.

 

Để cậu quậy một lúc, Lệnh Bạc Chu vòng tay đỡ eo Mạnh Hoan, ôm cậu trở lại chỗ ngồi, vỗ vỗ vai: “Về phủ rồi hẳn nghe Hoan Hoan kể khổ.”

 

Chỉ sợ quấn thêm tí nữa, trong xe ngựa hai người lại không giữ được đoan chính.

 

Mạnh Hoan cũng ngồi yên lại, chẳng bao lâu xe dừng, ngoài rèm vang lên giọng nói: “Vương gia, nghe nói ngài muốn gặp hạ quan?”

 

Là người của Đô sát viện.

 

Mặc quan phục, đứng nghiêm chỉnh, tuổi đã trung niên.

 

Lệnh Bạc Chu vén rèm, giọng ôn hòa: “Vương ngự sử.”

 

Vương ngự sử bước tới, đứng bên xe, Lệnh Bạc Chu nhẹ giọng nói: “Đô sát viện chịu trách nhiệm giám sát lời nói hành vi của bách quan, gần đây phong khí triều đình không tốt, Liêu Đông lại nổi loạn, cần phải thanh lọc phong khí để dẹp yên tin đồn. Lúc lên triều những ngày tới, nên dâng sớ thì dâng sớ, nên buộc tội thì buộc tội, trước đại sự cứ làm theo đúng chức trách, đừng nể mặt ai cả.”

 

Nghe lời này, tim vị ngự sử kia chấn động. Ai hiểu tình hình triều đình đều biết, phong khí cần thanh trừ lúc này không gì khác ngoài việc Thôi các lão có liên quan đến chiến sự Liêu Đông, Lệnh Bạc Chu đang ám chỉ ông, gió chiều nào theo chiều ấy, nên chuẩn bị đàn hặc Thôi các lão cùng bè đảng.

 

Triều đình sắp nổi biến lớn rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Vương ngự sử gật đầu, sợ hãi: “Hạ quan hiểu.”

 

Rèm buông xuống, chắc vị ngự sử kia đã rời đi, Sơn Hành bên cạnh do dự một lúc, gãi đầu, không nhịn được mở lời: “Vương gia.”

 

“Chuyện gì?”

 

Sơn Hành lo lắng, nhưng buộc phải nói: “Hiện giờ ngoại địch xâm lăng, nội bộ triều đình có nên tạm ngưng đấu đá phe phái không? Muốn chống ngoại địch trước thì phải ổn định nội bộ đã, Thôi các lão thế lực vững mạnh trong triều, chưa chắc đã dễ lật đổ, ngược lại còn có thể dẫn đến phản kháng từ phe hắn. Nếu làm triều đình rối loạn, lại khiến Liêu Đông thêm khó xử, vậy thì…”

 

Lo lắng của Sơn Hành không sai.

 

Chỉ khi triều đình đoàn kết mới có sức chỉ huy hữu hiệu chống ngoại địch, phối hợp ăn ý thì hiệu suất mới cao.

 

“Nhưng giờ chuyện đã gấp đến mức không thể chờ nữa rồi.” Lệnh Bạc Chu nói: “Nếu không lật đổ Thôi các lão, ngược lại hắn có thể lấy chiến sự Liêu Đông ra uy h.i.ế.p triều đình. Hơn nữa, tên phế vật Mao Thành Xương chắc chắn giữ không nổi đô ty, ta rất nhanh sẽ rời kinh ra biên quan trấn thủ. Hiện giờ đã xé toạc mặt với Thôi Nhẫn Phong, dù tạm thời không động đến hắn, hắn cũng sẽ tìm cách g.i.ế.c ta. Một khi ta rời triều, hắn có nhiều cơ hội hành động, tai họa này không trừ, sau lưng ta khó mà an toàn.”

 

Sơn Hành hiểu khó xử của hắn: “Vương gia nói đúng.”

 

“Phải nhanh chóng.” Lệnh Bạc Chu nói: “Liêu Đông nhiều lắm chống đỡ được nửa tháng nữa, trong nửa tháng này phải định tội c.h.ế.t cho Thôi Nhẫn Phong, còn phải khiến người khác dâng sớ đàn hặc, mắng bè phái của hắn cho câm miệng, ai dám sinh sự thì cứ mắng!”

 

Lệnh Bạc Chu luôn quyết đoán, chiến sự ở Liêu Đông đột nhiên bùng nổ, khiến mọi âm mưu tranh đấu tăng tốc, dưới làn sóng ngầm cuồn cuộn, hắn phải giành thế chủ động.

 

Trong xe lại im lặng.

 

Lệnh Bạc Chu nhắm mắt suy nghĩ, tính toán xem có kẽ hở nào. Giờ đã có tội danh của Thôi Nhẫn Phong, người đàn hặc cũng có rồi…

 

Biến số, còn biến số gì nữa?

 

Chỉ còn một, chính là Tuyên Hòa Đế.

 

Chợt, Lệnh Bạc Chu mở mắt.

 

Team Hạt Tiêu

Ánh nhìn u tối sáng lên, giọng như lưỡi d.a.o rút khỏi vỏ, sát khí lộ rõ: “Lập tức bắt cháu đích tôn nhà Thôi! Bắt sống được thì bắt sống, không thì bắt xác, tìm nơi giam giữ hoặc chôn luôn, không cho hắn bén mảng đến hoàng cung nửa bước.”

 

Giết hắn, chắc chắn hoàng đế sẽ giận, nhưng ai biết hắn sẽ thổi gió gì bên tai hoàng đế, không g.i.ế.c thì không yên.

 

Giờ Lệnh Bạc Chu đã quyết tuyệt, diệt cỏ phải diệt tận gốc. Ở triều đình, người không ác, đứng không vững.

 

Sơn Hành hiểu mức độ nghiêm trọng: “Tuân lệnh.”

 

Một toán kỵ mã phóng đi từ bên cạnh Lệnh Bạc Chu, đến thẳng Bắc Trấn Phủ Ty tìm Lạc Quyến. Hắn là đao phủ chuyên dụng của Lệnh Bạc Chu, những việc g.i.ế.c người đều do Lạc Quyến xử lý, gọn ghẽ sạch sẽ, không để lại dấu vết.

 

Trong xe ngựa lại yên tĩnh.

 

Mạnh Hoan ánh mắt sáng, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú ngẩng lên, đôi mắt nai trong veo, đôi môi đỏ mọng khẽ hé, rõ ràng đã nghe hết mọi chuyện, đang nhìn hắn không chớp mắt.

 

Mạnh Hoan sạch sẽ tinh khôi, không vương một chút sát khí.

 

Lệnh Bạc Chu mới nhớ ra.

 

Hắn cúi mắt, ánh nhìn rơi trên khuôn mặt Mạnh Hoan.

 

Thông thường, những chuyện g.i.ế.c người thế này hắn không muốn để Mạnh Hoan thấy. Thê tử hắn trong sáng lương thiện, cho dù có người đáng chết, nhưng dù sao cũng là mạng người, Mạnh Hoan nhìn thấy sẽ bị chấn động.

 

Hắn không muốn trở thành một kẻ m.á.u tanh g.i.ế.c người, khiến Mạnh Hoan mộng mị giật mình, nhìn hắn như kẻ xa lạ.

 

Lệnh Bạc Chu khẽ vuốt vành tai như ngọc của cậu: “Em sợ sao?”

 

Mạnh Hoan không trả lời, chỉ nắm lấy tay Lệnh Bạc Chu.

 

Bàn tay Mạnh Hoan khớp xương thanh mảnh, ngón tay dài trắng trẻo, mềm mại như hành tươi, yếu ớt không có chút sức lực, chẳng giống người từng cầm đao súng, tay thô ráp cứng rắn.

 

Khi bàn tay mềm mịn ấy vuốt ve những thứ nhuốm màu dữ tợn, thẹn thùng mà khiêu khích, cảnh tượng sẽ vô cùng mê hoặc.

 

Mạnh Hoan vuốt bàn tay hắn, mang theo cảm giác ngưa ngứa khó tả, cậu cúi đầu, cổ trắng gần như phát sáng, kéo dài vào cổ áo, nhìn sạch sẽ thuần khiết, không nhiễm chút bụi trần.

 

Cậu nhẹ nhàng bóp các ngón tay của hắn, không trả lời câu hỏi.

 

Không biết nghĩ gì, chần chừ một lúc, đột nhiên quyết tâm, ghé lại, nũng nịu hôn lên môi Lệnh Bạc Chu.

 

“Phu quân~”

 

Ngọt ngào mềm mại, rõ ràng cố ý làm nũng.

 

Bất ngờ làm nũng, Lệnh Bạc Chu mơ hồ cảm thấy có điều gì, khẽ nhéo tai cậu.

 

“Hửm?”

 

Mạnh Hoan lại hôn lên môi hắn, dụi vào n.g.ự.c hắn, nụ cười vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào.

 

“Phu quân đi đánh giặc, có thể mang theo ta không~?”

 

“……?” Lệnh Bạc Chu hơi mím môi.

 

Mạnh Hoan tròn mắt, càng nũng hơn: “Phu quân, ta yêu chàng, không có chàng sống không nổi~”

 

“…………”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com