Xuyên Thành Thê Tử Bỏ Trốn Của Nhiếp Chính Vương

Chương 81



Cái gọi là "giải quyết mọi việc" của Lệnh Bạc Chu, chính là tự mình ra tiền tuyến, cùng ăn cùng ở với binh sĩ, dầm mưa dãi nắng, cùng đối mặt với sương giá và gió tuyết phương bắc, ngày đêm không ngơi nghỉ, cưỡi ngựa đo từng tấc đất non sông.

 

Trong sách viết rằng, Lệnh Bạc Chu là người đầy tham vọng và đa nghi, không tin tưởng bất cứ ai, cho dù đã đến quân doanh cũng phải tự tay kiểm tra mọi việc, chiêu mộ binh sĩ, chơi trò quyền mưu, dùng đủ mọi mưu mẹo để nắm chặt quân quyền.

 

Nhưng dù cẩn trọng như vậy vẫn không thể đề phòng hết được, rắc rối do người khác gây ra ngày càng nhiều.

 

...Một người như Lệnh Bạc Chu.

 

Sao trong truyện lại luôn miêu tả nhân cách của hắn tồi tệ như vậy?

 

Sao người trong triều đều ghét hắn đến thế?

 

Mạnh Hoan không thể hiểu nổi.

 

Cậu ngẩng khuôn mặt trắng trẻo, chăm chú nhìn Lệnh Bạc Chu lúc này. Lệnh Bạc Chu dường như cũng tò mò với ánh mắt đầy suy tư của Mạnh Hoan, mỉm cười hỏi: “Sao vậy?”

 

Mạnh Hoan lắc đầu, đôi mắt sáng ngời.

 

Một lúc sau.

 

Nghiêm túc nói: “Ta thấy phu quân thật sự xứng đáng với lời ca ngợi tốt đẹp nhất.”

 

Không khí dường như lặng đi một chút. Ngựa bị người dắt đi qua lại, phát ra tiếng hí khe khẽ.

 

Mạnh Hoan quay người, lên cỗ xe ngựa tiến vào hoàng cung.

 

Cậu đã quyết rồi, trong cuốn sách đen trắng đảo lộn này, cậu phải tận mắt chứng kiến Lệnh Bạc Chu nhận được sự ca ngợi vốn thuộc về hắn, nhận lại vinh quang vốn nên có, để những kẻ căm ghét hắn, nguyền rủa hắn, hãm hại hắn, phỉ báng hắn đều phải chịu trừng phạt, phải trả giá.

 

Tất nhiên những chuyện này vẫn nên để Lệnh Bạc Chu tự mình ra tay, nhưng Mạnh Hoan sẽ cổ vũ, tiếp thêm động lực để hắn đừng "hắc hóa".

 

...Đầu óc đơn giản chỉ có thể hỗ trợ tinh thần thôi QAQ.

 

Mạnh Hoan lên xe ngựa. Trước đó, nghe tin cậu bị bắt cóc, hoàng đế Tuyên Hòa muốn an ủi một chút, nhưng dù sao cũng là hoàng đế, đích thân đến phủ Nhiếp Chính Vương thì quá phiền toái, nên muốn Mạnh Hoan vào cung một chuyến.

 

Ngồi trong xe ngựa, bên cạnh, Lệnh Bạc Chu với những ngón tay thon dài vén rèm xe, nâng tà áo, lúc ngồi xuống, không khí thoang thoảng mùi trầm hương.

 

Đôi mắt đen sâu của Lệnh Bạc Chu trầm lắng, mỉm cười nhìn cậu: “Hoan Hoan vừa nãy nói gì nhỉ? Ca ngợi tốt đẹp nhất là gì? Đột nhiên nói vậy, vi phu không nghe rõ lắm.”

 

Ngón tay hắn khẽ vuốt ve vành tai trắng trẻo của Mạnh Hoan.

 

Có chút nhột, Mạnh Hoan né một chút nhưng không tránh được, nói: “Ý ta là, phu quân là tuyệt nhất.”

 

Tính cách của Mạnh Hoan vốn vậy, gặp người mình thích thì không tiếc lời khen ngợi, giọng nói cũng ngọt ngào, hơi dính âm, đôi mắt trong veo nhìn Lệnh Bạc Chu.

 

Nhưng khi nghe cậu nói vậy, ánh mắt Lệnh Bạc Chu cụp xuống, khóe môi khẽ cong.

 

Những lời này, lúc trên giường Lệnh Bạc Chu dụ dỗ ba lần bảy lượt cũng không nghe được, giờ lại ngoan như một mặt trời nhỏ ấm áp, thật đáng yêu.

 

Lệnh Bạc Chu làm như không nghe rõ: “Hửm?”

 

Mỗi lần hắn giả vờ không nghe rõ, Mạnh Hoan thực sự sẽ lặp lại.

 

Mạnh Hoan nghiêm túc, long trọng nhìn hắn, cúi người, môi mềm chạm vào má hắn, thổi cầu vồng: “Phu quân tuyệt nhất.”

 

Giọng nói mềm mại, mang theo hơi thở, lướt qua da mặt bên của hắn, gợi lên cảm giác nhột nhột dịu dàng.

 

Giọng thiếu niên trong trẻo, mang theo chút dính nhẹ, không to không nhỏ, vừa vặn rơi vào tai hắn, như làm nũng.

 

Bất kỳ nam nhân nào nghe vậy cũng sẽ phát điên mất thôi.

 

Khóe môi Lệnh Bạc Chu khẽ cong, lại véo nhẹ vành tai mềm của cậu. Vì sao Mạnh Hoan khen hắn, hắn hiểu rất rõ, trên đời này, người mà nghe hắn vẽ bánh* vẫn toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, khen hắn bằng ánh mắt sáng rỡ như viên kẹo ngọt nhỏ, có lẽ chỉ có Mạnh Hoan mà thôi.

 

(*Vẽ bánh: Xuất phát từ câu thành ngữ vẽ bánh để no bụng, ý chỉ lời nói suông, vẽ ra viễn cảnh đẹp nhưng không thực tế, không giúp ích được gì.)

 

Những lúc như vậy, Lệnh Bạc Chu cảm thấy trong tim mình có thêm sức mạnh, xương cốt trở nên cứng cáp và kiên cường.

 

Lệnh Bạc Chu hôn nhẹ lên trán cậu.

 

“Được, vì Hoan Hoan, tất thắng không bại.”

 



 

Xe ngựa dừng trước Ngọ Môn hoàng thành.

 

Mạnh Hoan xuống xe, nhìn quanh một chút, đã có nội quan đợi sẵn sau Ngọ Môn, hai bên xếp hàng ngay ngắn, chuẩn bị đưa Mạnh Hoan đến ngự hoa viên nơi hoàng đế Tuyên Hòa đang đợi.

 

Bùi Hy Di cúi đầu đứng trong cửa, nhìn thấy Mạnh Hoan liền quỳ xuống: “Tham kiến vương phi.”

 

Hắn là thái giám bên cạnh hoàng đế, dung mạo đẹp đẽ, nếu ở trong một quyển sách khác có thể là một mỹ nhân thái giám, thần sắc vô cùng cung kính, có vẻ là người ít nói.

 

Khi đến bên Lệnh Bạc Chu, Bùi Hy Di khẽ nói: “Đại thiếu gia nhà họ Thôi lại đến, đang chơi cờ với bệ hạ.”

 

Giọng hắn rất nhỏ, nói xong liền lui xuống.

 

Lệnh Bạc Chu ban đầu vẫn đi thong thả, nghe xong lời này liền giơ tay: “Đi nhanh lên.”

 

Không khí bỗng trở nên căng thẳng.

 

Bước chân bắt đầu dồn dập, đi qua góc tường hoàng cung, có một thái giám ló đầu ra nhìn, thấy Lệnh Bạc Chu cũng không hành lễ, lập tức quay đầu chạy đi, rõ ràng là đi báo tin. Quả nhiên, khi đến ngự hoa viên, hoàng đế Tuyên Hòa mặc long bào, khoanh tay đứng tại chỗ, mặt đầy vui mừng: “Hoàng huynh, hoàng tẩu, hai người đến rồi sao?”

 

Mạnh Hoan liếc mắt, thấy một bóng người đang theo thái giám vội vàng đi ra từ phía sau thuỷ tạ.

 

Có chút khó hiểu, Mạnh Hoan chớp mắt, không nói gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Lệnh Bạc Chu nghiêng ánh mắt, khẽ "ừm" một tiếng, khóe môi thẳng tắp, như cố ý nói: “Ai rời đi vậy? Là người đang chơi cờ với bệ hạ à? Sao không ở lại chơi nốt ván cờ?”

 

Hoàng đế Tuyên Hòa khoác tay hắn, cười nói: “Hoàng huynh đã đến, trẫm giữ người khác làm gì? Cho nên đuổi hắn đi rồi. Hoàng huynh mau ngồi!”

 

Lời này rõ ràng có chút chột dạ, khoác tay xong lại kéo tay Mạnh Hoan: “Hoàng tẩu, chân đã đỡ hơn chưa?”

 

Ngữ khí như một thiếu niên cố làm ra vẻ chững chạc.

 

Mạnh Hoan lễ phép đáp: “Đỡ nhiều rồi, tạ ơn bệ hạ.”

 

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!” Hoàng đế Tuyên Hòa nghiêm túc gật đầu: “Hoàng tẩu không may bị bắt, chịu khổ, trẫm đã sai phủ khố đưa ít dược liệu và lụa là cho ngươi, phải chăm sóc thân thể cho tốt, không được từ chối.”

 

Sau khi sự chột dạ qua đi, hoàng đế lại lấy ra khí thế quân vương.

 

Mạnh Hoan chớp mắt, lại gật đầu: “Tạ ơn bệ hạ.”

 

Lệnh Bạc Chu ngồi bên, ánh mắt rơi vào bàn cờ trong đình, hiển nhiên, hắn không bị hai câu nói của hoàng đế che mắt, thần sắc tuy bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự chỉ trích mạnh mẽ.

 

Hoàng đế Tuyên Hòa làm sao không hiểu, đành phải tỏ ra chăm lo quốc sự trước mặt hắn, giả vờ sốt sắng: “Hoàng huynh, chuyện loạn binh ở Kiến Châu Liêu Đông, trẫm đã đọc thư rồi, nghe nói đã đánh đến tuyến Trường Thành, cấp báo mười vạn hỏa tốc, hoàng huynh thấy nên giải quyết thế nào?”

 

Lệnh Bạc Chu nói: “Phái Mao Thành Xương nghênh chiến.”

 

“Mao Thành Xương? Trẫm thấy hắn không ổn.” Hoàng đế cau mày nghiêm túc: “Một khi chiến sự biên cương bắt đầu, không biết lại tiêu tốn bao nhiêu quân phí, hao tổn bao nhiêu dân lực, nếu có thể nhanh chóng ngừng chiến thì tốt rồi.”

 

Sắc mặt Lệnh Bạc Chu có phần tốt hơn: “Bệ hạ anh minh.”

 

Hai người một hỏi một đáp, quan hệ quân thần rõ ràng.

 

Việc bàn đến chính sự cũng rất nghiêm túc.

 

Mạnh Hoan vểnh tai nghe, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình. Lệnh Bạc Chu khi đối xử với người ngoài và với cậu hoàn toàn là hai con người khác nhau, đối với cậu thì vừa quyến rũ vừa dịu dàng, là một phu quân hoàn mỹ hết mực cưng chiều, nhưng đối với người ngoài lại đề phòng sâu sắc, tao nhã trang nghiêm nhưng lạnh nhạt xa cách, đeo chiếc mặt nạ dày nặng, hoàn toàn khác biệt. Mạnh Hoan tuy cảm thấy có chút xa lạ, nhưng không bao giờ phá hoại việc của hắn.

 

Hoàng đế Tuyên Hòa cẩn thận quan sát sắc mặt Lệnh Bạc Chu, thử đề xuất một kiến nghị: “Nghe nói con trai của thủ lĩnh tộc Chu Lý Chân ở Kiến Châu đang bị giam?”

 

Lệnh Bạc Chu: “Bẩm bệ hạ, đúng vậy.”

 

Hoàng đế trầm ngâm nói: “Vậy không bằng trả hắn lại cho tộc Chu Lý Chân để đổi lấy việc ngừng chiến, như vậy sẽ không phải đánh nhau, dân chúng cũng được bảo toàn, hai bên đều có lợi, chẳng phải sao?”

 

Hàng mi cụp xuống của Lệnh Bạc Chu khẽ động, rồi mở ra, ngón tay siết chặt.

 

Không khí chợt trở nên tĩnh lặng.

 

Hoàng đế Tuyên Hòa đột nhiên vỗ trán một cái, như bừng tỉnh: “Ôi, không đúng! Tên đó đã bắt cóc hoàng tẩu, là mối thù quốc gia và tư thù, sao có thể dễ dàng thả hắn về?”

 

Lệnh Bạc Chu chỉ lạnh nhạt hỏi: “Là ai hiến kế này cho bệ hạ?”

 

Team Hạt Tiêu

Hoàng đế Tuyên Hòa nhận ra giọng điệu của hắn không đúng, vội vàng đáp: “Là trẫm nghĩ ra.” Rồi lại vội vã giải thích: “Trẫm hiểu hoàng huynh sẽ không đồng ý, hoàng tẩu bị bắt cóc, ai mà chịu được chuyện này? Vậy coi như trẫm chưa từng nói gì đi.”

 

Thật ra, tiểu hoàng đế cảm thấy đây là một cách làm hợp lý, chỉ là cần cân nhắc cảm xúc của Lệnh Bạc Chu nên đành bỏ qua.

 

Lệnh Bạc Chu trầm giọng nói từng chữ: “Bệ hạ, cho dù vương phi không bị bắt cóc, An Thùy cũng tuyệt đối không thể thả về.”

 

“Vì sao?” Hoàng đế Tuyên Hòa khó hiểu.

 

Lệnh Bạc Chu cảm thấy m.á.u trong người như lạnh đi, nghiêm nghị từng chữ: “Nếu đối phương chỉ cần đe dọa sẽ xâm lược, mà chúng ta liền đáp ứng điều kiện của họ, vậy thì chẳng phải ngày nào họ cũng đến vây thành gây sức ép sao? Chúng ta còn có thể mặc cả gì nữa? Đó là biểu hiện của sự yếu đuối và thỏa hiệp. Với kẻ địch xâm lược, chúng ta nhất định phải vùng lên, dũng cảm chống trả, cho dù phải trả giá lớn cũng không tiếc. Phải khiến họ nếm trải nỗi đau của chúng ta, khiến họ còn sợ cái c.h.ế.t hơn cả chúng ta. Chỉ có đánh cho họ sợ hãi, quay đầu bỏ chạy, mới có thể đổi lấy hòa bình và yên ổn.”

 

Hoàng đế Tuyên Hòa hơi chần chừ: “Thật vậy sao…?”

 

“Chẳng lẽ bệ hạ thực sự tin rằng, chỉ cần thả An Thùy, bọn chúng sẽ ngừng chiến?” Lệnh Bạc Chu nói: “Kỳ vọng vào người khác thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần thất vọng. Chiến tranh tàn khốc, nhưng cần thiết. Bọn chúng dám gây chuyện thì phải trả giá, phải biết sợ. Chúng g.i.ế.c tù binh, ta cũng g.i.ế.c tù binh, chúng tàn sát thành trì, ta cũng làm thế, phải g.i.ế.c nhiều hơn chúng, m.á.u của chúng đổ nhiều hơn, để chúng biết đau, biết sợ. Bệ hạ hiểu rồi chứ? Nhượng bộ chỉ khiến chúng được đằng chân lân đằng đầu.”

 

Hoàng đế Tuyên Hòa cuối cùng cũng tỉnh ngộ, lộ vẻ bừng sáng: “Thì ra là vậy.”

 

Sau đó nhìn Lệnh Bạc Chu đầy kính phục: “Hoàng huynh quả nhiên thông tuệ.”

 

Nhưng… trong lòng lại nghĩ, ai mà biết được hoàng huynh có phải mượn cớ báo thù riêng hay không?

 

Sắc mặt Lệnh Bạc Chu vẫn không khá hơn chút nào.

 

Hắn ngồi đó, lòng bàn tay siết chặt.

 

Hắn muốn biết tại sao Tuyên Hòa Đế học hành bao nhiêu năm, được giáo dưỡng bao nhiêu năm mà mỗi khi quyết định chuyện lớn đều hồ đồ như vậy?

 

Nếu một ngày hắn không còn ở bên cạnh hoàng đế nữa, triều đình sẽ thành ra thế nào? Sao hắn có thể chống lại những đại thần tâm địa hiểm ác kia?

 

Tuyên Hòa Đế lại hỏi: “Vậy hoàng huynh thấy nên đánh trận này thế nào?”

 

Lệnh Bạc Chu đáp: “Giờ đã gần mùa thu, mùa màng thu hoạch xong, lương thảo dồi dào, đủ để duy trì chiến sự qua một mùa đông, nhưng đến đầu xuân năm sau, bên địch sẽ cạn lương nên chắc chắn sẽ chọn lối đánh nhanh, không kéo dài. Đại Tông ta chỉ cần thủ vững, lương thảo đầy đủ, vượt qua mùa đông này. Theo cách đánh an toàn, đợi khi địch rút quân vì thiếu lương, ta mới phản công, có thể đánh tan bọn chúng.”

 

Tuyên Hòa Đế gật đầu: “Có lý.”

 

“Chỉ là điều lo lắng nhất hiện nay là binh lực ở Đô Ty của Liêu Đông quá yếu. Nếu không giữ được, để đối phương lọt vào cửa ải thì với lương thảo phong phú trong nội địa, bị cướp bóc thì thế lực địch sẽ mạnh lên, biến số sẽ nhiều hơn.”

 

Tuyên Hòa Đế thở dài: “Sơn Hải Quan là trọng trấn quân sự, có quân đóng dày đặc, chắc không đến nỗi không giữ nổi chứ?”

 

Lệnh Bạc Chu lắc đầu: “Chưa chắc.”

 

Hắn dừng lại, nói tiếp: “Nếu Liêu Đông Đô Ty thất thủ, tình hình sẽ rất nguy hiểm. Thần khẩn xin bệ hạ c.h.é.m Mao Thành Xương để ổn định lòng quân và cho thần đi trấn thủ biên giới.”

 

Nghe đến đây, Mạnh Hoan nghiêng đầu nhìn hắn.

 

Không ngoài dự đoán.

 

Chiến sự nghiêm trọng như thế, với tính cách lo nghĩ mọi sự của Lệnh Bạc Chu, không yên tâm giao cho người khác, tất nhiên sẽ tự mình xin đi giữ cửa ải.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com