Người trạm dịch cầm trên tay, bề mặt hơi nhăn, lấm tấm một ít mồ hôi.
Lệnh Bạc Chu dường như nhìn thấu nội dung bức thư qua lớp giấy, nhưng hắn không vội mở ra ngay, ánh mắt âm u, nhẹ nhàng hít một hơi. Cuối cùng, hắn quyết định đọc, đầu ngón tay cạy nhẹ mép xi niêm phong.
Tiếng giấy lật qua lại. Ánh mắt hắn lướt qua từng dòng chữ.
"Vương gia dự định khi nào…"
Hai chữ "tiến vào" chưa kịp thốt ra thì giọng hỏi han của sai dịch Bắc Trấn Phủ Ty đã đột ngột ngừng lại giữa bầu không khí căng thẳng.
Mạnh Hoan ngẩng đôi mắt sáng trong tròn trịa lên, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt Lệnh Bạc Chu. Trong lòng cậu tĩnh lặng, là một loại linh cảm kỳ lạ khi biết rõ chuyện chẳng lành. Khi nãy, trạm dịch nhắc đến hai chữ "Liêu Đông", gương mặt đầy sương gió, mồ hôi thấm ướt vạt áo và mái tóc, khiến cảm giác bất an càng thêm mãnh liệt.
Chốc lát sau.
Lệnh Bạc Chu siết chặt bức thư trong tay, vò thành một cục. Hắn vốn là người ít để lộ vui buồn, nhưng chỉ một động tác nhỏ này cũng đủ để tất cả mọi người hiểu rằng tâm trạng hắn đang cực kỳ tồi tệ, đầu ai nấy đều cúi gằm xuống sâu hơn.
Lệnh Bạc Chu cất tiếng, đôi mày dài đen nhánh nhướng lên, giọng nói gần như gằn lại:
"Mao Thành Xương đang làm gì!! Quân của Chu Lý Chân mới tạo phản được mấy ngày, vậy mà đã công phá được Trường Thành, giờ kỵ binh của chúng đang tiến xuống phía nam, sắp đánh đến tận cửa Liêu Đông Đô Ty rồi! Hắn ta đang làm gì chứ?!"
"Năm xưa tổ tiên ta thúc ngựa bắc chinh, tuần tra biên cương, hai lần dựng bia tại Nô Nhi Cán Đô Ty, thiên hạ bốn phương không ai không thần phục uy thế của Đại Tông! Mới chỉ hai trăm năm trôi qua, Đại Tông đã đến mức đối mặt với một bộ tộc nhỏ bé gây loạn cũng không có cách nào đối phó, chỉ biết mặc kệ để chúng đánh phá, mặc cho chúng chà đạp đến tận Trường Thành sao?!"
Trường Thành là công trình phòng thủ quân sự nhằm ngăn chặn sự xâm nhập của kỵ binh địch, trong đó có vô số thành, trạm, đình, pháo đài liên kết với nhau, quan sát và hỗ trợ lẫn nhau. Đại Tông vẫn thường xuyên điều động vật tư, cử người tu sửa, lẽ ra phải là tuyến phòng thủ kiên cố nhất.
Vậy mà chưa đầy nửa tháng, đã bị công phá, quả thật là chuyện chưa từng nghe thấy!
Lệnh Bạc Chu giận dữ, những người xung quanh không ai dám lên tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Có người đã nhận ra hiểm họa thực sự, cũng bị chấn động bởi nội dung bức thư, ngây người tại chỗ.
Đại Tông không phải chưa từng trải qua phản loạn, thổ ty làm phản, dân chúng nổi dậy, đôi lúc vẫn có. Quân xâm lược ngoại tộc cũng đôi khi xảy ra. Nhưng lần này, bộ tộc Chu Lý Chân của Kiến Châu có mục đích vô cùng rõ ràng, đội quân tinh nhuệ mang theo khí thế càn quét như vũ bão, trực tiếp đánh thẳng đến Ký Châu.
Núi sắp đổ, gió đã nổi.
Lệnh Bạc Chu ném bức thư đã bị vò nát về phía trạm dịch:
"Trình lên Thông Chính Ty, sao chép ba bản, gửi đến hoàng thượng, nội các và binh bộ, để bọn họ tự nhìn xem Mao Thành Xương vô dụng đến mức nào!"
Trạm dịch nhận thư, lập tức giục ngựa rời đi.
Tiếng vó ngựa xa dần, bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng. Lúc này, Mạnh Hoan mới nhận ra nhịp tim gấp gáp của chính mình.
Tay chân cậu bỗng dưng mềm nhũn.
Dù là hiện đại hay cổ đại, đây là lần đầu tiên Mạnh Hoan trải qua thời khắc chiến tranh. Dù không trực tiếp trên chiến trường, cậu vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh hàng ngàn người lấy da ngựa bọc thây, m.á.u chảy khắp sa trường, dân chúng ly tán.
Cậu ở trong vương phủ, chỉ đối mặt với một mình Lệnh Bạc Chu đã đủ khiến cậu sợ hãi đến mức không dám thốt lời, huống hồ những kẻ l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi đao ngoài kia. Còn những người dân tay không tấc sắt, khi đối mặt với tàn sát và cướp bóc, sẽ tuyệt vọng đến mức nào chứ?
Team Hạt Tiêu
Chỉ nghĩ đến thôi, lòng cậu đã se lại, cảm giác khó chịu dâng lên, đầu ngón tay khẽ bấu lấy tay áo Lệnh Bạc Chu.
Trong đầu Lệnh Bạc Chu bị cơn phẫn nộ xung kích, chỉ nhìn đám quan lại ăn hại kia cũng đủ làm hắn phát cáu. Sát ý trong lòng cuồn cuộn trào dâng đến đáng sợ, bề ngoài vẫn bình tĩnh, nhưng trong đầu đã nghĩ đến đủ mọi cách để xử lý lũ phế vật kia.
Chém đầu, lăng trì, tùng xẻo. Tất cả đều có thể.
Kẻ hưởng lộc mà không làm được việc gì, đáng chết.
Đôi mắt hắn thoáng ánh lên một tia sáng lạnh nhạt. Không ai biết hắn đang nghĩ gì lúc này, cũng chẳng ai có thể bước vào thế giới của hắn.
Một lực kéo rất nhẹ, rất khẽ, từ nơi ống tay áo. Hắn nghiêng đầu, cúi mắt xuống. Mạnh Hoan đang kéo nhẹ tay áo hắn, đôi mắt sạch sẽ, sáng trong, như thể có chút bối rối không biết phải làm gì.
"Phu quân."
Thiếu niên khẽ gọi hắn.
Trong giọng nói mang theo nỗi sợ hãi trước chiến tranh. Cũng có cả sự hoang mang khi thấy Lệnh Bạc Chu phẫn nộ đến mức này.
"…"
Yết hầu Lệnh Bạc Chu khô khốc, m.á.u nóng đang sôi trào trong huyết quản bỗng nguội đi.
Hắn nắm lấy tay Mạnh Hoan, cơn sóng dữ trong lòng dần lặng xuống, lý trí trở lại, rồi hắn bước vào Bắc Trấn Phủ Ty:
"Xử lý vụ án trước đã."
Đó là việc chính mà họ đến đây để làm.
Mạnh Hoan lặng lẽ nhìn hắn, theo sát phía sau. Khi chỉ có hai người, cậu cảm thấy tự nhiên hơn, nhưng trước mặt bao người, cậu lại có chút e dè.
Nhà lao trong Bắc Trấn Phủ Ty ẩm ướt và lạnh lẽo. Cẩm Y Vệ là thân quân của hoàng đế, chịu sự chỉ huy trực tiếp của thiên tử, là đội quân tinh nhuệ nhất, với đặc quyền "tiền trảm hậu tấu", mặc kệ quyền thần, có thể bắt giữ bất cứ ai.
Trong ngục tối ẩm thấp, một bóng người mặc áo bào đen ngồi trầm lặng, dáng vẻ còng xuống, râu ria xồm xoàm, trông vừa già nua vừa tiều tụy.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp Thôi Các lão. Trong ấn tượng, lão hẳn phải là một kẻ đứng đầu dòng nước đục, lật tay che trời, nhưng không ngờ lại là một ông lão tiều tụy mệt mỏi, lúc này đang mỉm cười nhìn cậu.
Giọng Thôi Các lão đầy mệt mỏi nhưng vẫn không giấu được sự quan tâm: “Vương phi đã dưỡng thương khỏi chưa?”
Không quen thân, cũng chẳng có ấn tượng tốt, Mạnh Hoan vẫn lịch sự đáp: “Đã đỡ hơn nhiều.”
“Vậy thì tốt,” Thôi Nhẫn Phong thở phào nhẹ nhõm: “Nếu thật sự làm vương phi bị thương, lão phu e rằng tội lỗi lớn lắm.”
Sau vài câu chào hỏi đơn giản, Mạnh Hoan không biết nói gì thêm, liền lặng lẽ trốn ra sau lưng Lệnh Bạc Chu.
Lệnh Bạc Chu nâng tay, đường đường chính chính tra hỏi:
“Thôi Nhẫn Phong, trong phủ ngươi có người của bộ tộc Chu Lý Chân bắt cóc vương phi nhiếp chính, mưu đồ cướp đoạt quân lương. Ngươi có liên quan thế nào? Có phải ngươi cấu kết với Chu Lý Chân, nhận lợi lộc từ bọn chúng không?”
Thôi Nhẫn Phong sững sờ, một hàng nước mắt nóng hổi lăn dài.
“Lão phu bị oan.” Giọng nói trĩu nặng nỗi khổ những ngày bị giam cầm.
Lệnh Bạc Chu rót trà đưa cho Mạnh Hoan.
Mạnh Hoan đón lấy, lại nhìn ông lão trước mặt với đôi mắt nhòe lệ.
Giống hệt trong phim truyền hình, kẻ xấu bị bắt, phản ứng đầu tiên là cứng miệng kêu oan.
“Thông đồng với địch phản quốc, luôn phải có một cái cớ.” Thôi Nhẫn Phong nói từng chữ một, “Cha mẹ lão phu đều là nông dân cày ruộng, nhờ ân đức trời ban mà hai mươi mấy tuổi lão phu mới đỗ tiến sĩ, bước vào quan trường. Nếu không có Đại Tông, không có hoàng thượng, không có triều đình, e rằng lão phu đã sớm c.h.ế.t đói trên đồng ruộng, làm gì có được áo cơm, có con cháu, được hưởng tuổi già như bây giờ?”
Lão rưng rưng nước mắt: “Sống là người Hán, c.h.ế.t làm ma Hán, lão phu đọc sách thánh hiền bao năm, lời của bậc tiên hiền chưa bao giờ dám quên, sao có thể nghiêng lòng về đám man di Liêu Đông?”
Những lời này nghe rất hợp lý. Người Hán luôn có niềm tự hào về văn hóa của mình. Thôi Nhẫn Phong là một nho sĩ đường hoàng đỗ đạt từ khoa cử, chịu ảnh hưởng sâu sắc của Nho giáo, tình cảm chắc chắn không thể hướng về đám người ăn lông ở lỗ kia.
Vậy thì chỉ có thể vì tiền bạc mà thôi.
Người vì tiền mà chết, chim vì mồi mà vong.
Mạnh Hoan chớp mắt, quay sang nhìn Lệnh Bạc Chu.
Sắc mặt Lệnh Bạc Chu không hề thay đổi, hắn chỉ khẽ nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Mạnh Hoan, nhẹ nhàng bao bọc trong lòng bàn tay mình.
Hắn chưa đưa ra phán xét, không ai có thể nhìn thấu tâm tư hắn.
Tiếp tục tra hỏi.
“Vậy ngươi chưa từng nhận hối lộ từ đối phương sao?”
Thôi Nhẫn Phong lắc đầu: “Dù tiền bạc có nhiều đến đâu, lão phu nào dám đặt sinh mạng bách tính vào chỗ nguy nan! Đại nhân có thể đến phủ lão phu lục soát, xem có bạc của bộ tộc Chu Lý Chân hay không.”
Lão, đúng là, rất, cứng, miệng.
Những quan viên xuất thân từ khoa cử cấp quốc gia như hắn, tiền bạc thường được chuyển về quê nhà, bởi vì khi già về trí sĩ, họ sẽ chọn trở về nơi chôn nhau cắt rốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khi Mạnh Hoan còn đang kinh ngạc vì sự cứng miệng của lão, đầu ngón tay bỗng bị bóp nhẹ một cái.
Cậu quay đầu, chạm phải ánh mắt bình tĩnh của Lệnh Bạc Chu.
Ngay lập tức, cậu hiểu rằng Lệnh Bạc Chu đã nắm rõ mọi chuyện.
Giọng điệu trên công đường càng thêm nghiêm khắc:
“Nhưng An Thùy đã sống trong phủ của ngươi suốt bốn năm, chứng cứ rành rành, ngươi định chối cãi thế nào?”
Mạnh Hoan lập tức phấn chấn lên. An Thùy đã kể rõ nguyên nhân của chuyện này. Thôi Các lão nhận quá nhiều lợi lộc từ Mao Thành Xương, nên chỉ báo tin tốt về Liêu Đông mà giấu nhẹm tin xấu. Trong khi đó, Mao Thành Xương ngày ngày chìm đắm trong tửu sắc, không màng quân sự, tạo cơ hội cho bộ tộc Chu Lý Chân bành trướng. Khi thế lực của Chu Lý Chân đã lớn mạnh, Mao Thành Xương và Thôi các lão mới nhận ra tình hình không ổn, sợ chuyện vỡ lở nên quyết định bắt cóc An Thùy làm con tin, phòng trường hợp bộ tộc của cha hắn dám khởi chiến thật.
Thôi Nhẫn Phong thong thả thuật lại mọi chuyện, nhưng lại bỏ qua phần nguyên nhân ban đầu:
“Mấy năm gần đây, thế lực bộ tộc Chu Lý Chân ở Kiến Châu càng lúc càng mạnh, Mao Thành Xương lo sợ chúng ngày một bành trướng, nên đã đưa con trai thủ lĩnh đến kinh thành giam giữ, đề phòng bất trắc.”
“…”
Tuyệt thật.
Mạnh Hoan lại được mở mang tầm mắt về tài lật lọng trắng đen của lão.
Nghe theo cách lão nói, thì hóa ra hai kẻ bán nước là Mao và Thôi lại trở thành những người có tầm nhìn xa trông rộng rồi sao?!
Một cơn giận bùng lên trong lồng ngực, Mạnh Hoan nghiến răng nhìn lão.
Thôi Nhẫn Phong mang vẻ mặt đầy oán thán, vẫn tiếp tục than thở:
“Lão phu một lòng trung thành, chỉ tiếc canh phòng không nghiêm, để An Thùy trốn khỏi Thôi phủ, còn bắt cóc vương phi. Lão phu có tội thất trách, đáng c.h.ế.t vạn lần, nhưng tuyệt đối không có lòng thông đồng với địch phản quốc, nhật nguyệt chứng giám!”
Sắp tự rửa mình thành một trung thần có một không hai rồi.
Lệnh Bạc Chu đặt nắp chén trà xuống.
“Đáng tiếc.”
“Vương gia nói vậy là sao?” Đôi mắt già nua của Thôi Nhẫn Phong xoay chuyển.
“Thôi các lão không có lòng thông đồng với địch phản quốc, nhưng lại gây ra tai họa thông đồng phản quốc. Những lời này, Thôi các lão cứ giữ lại mà nói với hoàng thượng đi.” Lệnh Bạc Chu mặt mày ôn hòa, dường như không có chút công kích nào, nhưng một câu nói ấy đã chặn đứng tất cả lời biện hộ của Thôi các lão.
Sự thật hơn cả ngàn lời biện minh, gây ra tai họa chính là sự thật.
Cuộc thẩm vấn Thôi Nhẫn Phong vẫn còn tiếp tục, chủ yếu là tìm kiếm tài sản cùng bằng chứng thư từ qua lại với Mao Thành Xương, không liên quan nhiều đến Mạnh Hoan. Hắn gọi thư lại đến ghi lại khẩu cung rồi rời khỏi ngục giam của Thôi Nhẫn Phong, đi đến nơi giam giữ An Thùy.
Trên đường đi, vẻ mặt giả nhân giả nghĩa của Thôi Nhẫn Phong cứ lởn vởn trong đầu Mạnh Hoan. Cậu không nhịn được mà nhìn Lệnh Bạc Chu, đôi mắt chớp chớp:
“Phu quân.”
“Hửm?” Lệnh Bạc Chu nghiêng đầu nhìn cậu.
“Hắn có bị kết tội không?”
Lệnh Bạc Chu trầm ngâm giây lát:
“Để lộ đoạn thẩm vấn này ra ngoài, triều đình sẽ có không ít kẻ cầu tình cho hắn, lấy cớ chính là những lời hắn nói, ‘lo xa phòng họa’. Nhưng không sao, người của vi phu cũng sẽ bắt đầu công kích hắn. Muốn lật đổ hoàn toàn, cần một trận chiến ngôn luận kịch liệt, cho đến khi hắn không còn đường xoay sở nữa.”
“Hoan Hoan.”
Lệnh Bạc Chu gọi tên cậu.
“Hả?” Mạnh Hoan ngẩng đầu.
“Triều đình Đại Tông là như vậy, trắng đen có thể nhìn thấu ngay lập tức, nhưng luôn có kẻ mở miệng thao thao bất tuyệt, kéo đông lôi tây, khiến trắng đen lẫn lộn. Những lời giải thích của họ không phải vì chân lý, mà chỉ để bảo vệ lợi ích của bản thân.”
Đôi mắt đen của Lệnh Bạc Chu phản chiếu ánh nến leo lét, giọng nói tựa như tuyết rơi xuống nơi tĩnh lặng.
“Đại Tông đã mục ruỗng từ trong ra ngoài.”
Mạnh Hoan chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.
Thiếu niên da trắng như sứ, đôi mắt sâu thẳm như viên lưu ly nâu, trong suốt mà sạch sẽ. Chiếc cằm thon gọn, đôi môi vương chút sắc bệnh, ánh mắt phản chiếu hình bóng Lệnh Bạc Chu.
Mạnh Hoan nghiêng đầu, không nói gì.
Lệnh Bạc Chu đoán rằng cậu có thể chưa hiểu hết lời hắn nói, nhưng con ngươi long lanh ấy khẽ động, hồi lâu sau, giọng cậu nhẹ bẫng:
“Vậy nên, phu quân mới mệt đến thế sao?”
Một câu nhẹ nhàng, mềm mại như tơ lụa, khiến phòng tuyến tâm lý của Lệnh Bạc Chu rung chuyển dữ dội, tựa hồ sắp sụp đổ.
Là Nhiếp Chính Vương đứng đầu Đại Tông, hắn giả dối, thâm trầm, mạnh mẽ, tính toán tinh vi, dùng mưu lược đến kiệt quệ. Một đôi tay nắm giữ hàng vạn việc của Đại Tông, siết chặt không buông, không tin tưởng bất cứ ai.
Hắn nói câu này là muốn bảo Mạnh Hoan rằng: Hắn có thể xử lý Thôi Nhẫn Phong, cũng có thể gánh vác cả một Đại Tông đang lung lay sắp đổ, nhưng trong mắt Mạnh Hoan, chỉ có duy nhất một mình hắn.
Khóe môi Lệnh Bạc Chu khẽ nhếch:
“Vi phu không mệt.”
Tình cảm quả thật khiến lòng hắn mềm đi.
“Vậy thì tốt.”
Mạnh Hoan khẽ nắm lấy tay hắn.
An Thùy bị bắt tại trận, không cần thẩm vấn nhiều, kết cục chắc chắn là cái chết. Mạnh Hoan vào để đối chiếu khẩu cung, mới phát hiện mấy ngày nay An Thùy không nói một lời, chịu tra tấn cũng không hé răng. Hắn cực kỳ khinh miệt người Hán, chỉ nhắm mắt chờ c.h.ế.t trong ngoan cường.
Hắn ngồi trong lao, đầu tóc rối bù, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm Mạnh Hoan. Khi cậu đến gần, hắn bấu chặt lấy song gỗ, nhe răng nanh, như muốn lao ra cắn xé cậu.
Mạnh Hoan cũng hung hăng trừng mắt đáp trả:
“Ngươi sắp c.h.ế.t rồi.”
An Thùy nhếch môi, nụ cười lạnh lẽo:
“Đúng vậy, ta còn mong các ngươi g.i.ế.c ta ngay bây giờ! Như thế, cha ta sẽ nổi giận báo thù, quân đội sẽ tiến vào kinh thành, vặn cổ từng tên trong các ngươi!”
Mạnh Hoan thấy không còn gì để nói với hắn, bèn quay người rời đi.
Phía sau vẫn còn tiếng gào thét:
“Lũ lừa đảo đáng ghét!”
“Dù c.h.ế.t ta cũng không khuất phục các ngươi! Mau g.i.ế.c ta đi! Các ngươi thật sự dám g.i.ế.c ta sao? Nếu ta chết, cha ta sẽ tàn sát toàn bộ dân chúng trong thành! Mỗi khi chiếm được một thành, ông ấy sẽ g.i.ế.c sạch! Ta c.h.ế.t cũng chẳng sao, vì sẽ có hàng trăm ngàn người c.h.ế.t cùng ta!”
Mạnh Hoan bước ra khỏi ngục giam Bắc Trấn Phủ Ty. Toàn thân cậu run lên vì tức giận.
Tàn sát cả thành, đó là chuyện chúng thực sự làm được.
Nếu Liêu Đông thất bại liên tiếp, dân chúng nơi đó chỉ có con đường bị giày xéo dưới vó ngựa và lưỡi đao.
Chiến tranh tàn khốc đã bắt đầu.
Mạnh Hoan đứng yên tại chỗ, không bước tiếp. Một nỗi buồn sâu sắc bao trùm lấy cậu.
“Đừng lo.”
Lệnh Bạc Chu nghiêng đầu, để ý đến biểu cảm của cậu, hàng mi khẽ rủ xuống.
“Nếu đô ty Liêu Đông cũng không giữ được, bước tiếp theo bọn chúng sẽ nam tiến, phá vỡ Sơn Hải Quan, tiến thẳng vào kinh thành.”
“Nhưng vi phu sẽ đích thân ra chiến trường, chiến đấu với đám xâm lược đó, chặn chúng ngoài cổng thành.”
Lệnh Bạc Chu hơi cúi lưng, bóng tối phủ xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gò má Mạnh Hoan.
Giọng nói của hắn dịu dàng, nhưng lại phảng phất mùi m.á.u tanh: