Xuyên Thành Nữ Phụ Yếu Đuối

Chương 38



"Không muốn cho ăn nữa, cất đi thôi."

 

Đại tiểu thư cho cá ăn một hồi, lại như đột nhiên mất hứng, đưa hộp đồ ăn của cá cho tỳ nữ.

 

"Vâng ạ." Tỳ nữ cung kính nhận lấy đem thức ăn của cá rời đi.

 

Bùi Tịch nắm quạt xếp, khóe miệng tươi cười như một tấm mặt nạ, nhìn như ôn hòa, lại không cảm giác được bao nhiêu độ ấm.

 

"An tiểu thư phiền chán sao?" Hắn bỗng nhiên lên tiếng.

 

Tầm mắt thiếu nữ vẫn dừng ở trong ao, nửa ngón tay nhúng vào trong nước, chán nản lay động bọt nước, ngữ điệu rã rời: "Chơi đủ rồi."

 

"Hoá ra vậy."

 

Công tử bạch y tiếng nói ôn nhuận, tựa hồ chỉ là một tiếng cảm khái vô nghĩa.

 

An Cửu lại có thể nghe thấy, độ hảo cảm đang rớt thẳng trong đầu.

 

Nàng nheo hàng mi dài, nhắm chuẩn thời cơ, làm bộ lơ đãng cúi người về phía trước, vươn tay chạm vào một con cá vàng nhỏ màu đỏ rực xinh đẹp cách rất xa.

 

Con cá kia màu sắc diễm lệ, tổng thể màu vàng đỏ không một tia tạp sắc, còn có vây đuôi thật dài như lụa mỏng, giống một tấm vải đỏ bồng bềnh trong nước, tựa như ảo mộng.

 

Khi sắp chạm vào cá vàng, An Cửu đúng lúc loạng choạng.

 

"A!" Tiếng kinh hô của thiếu nữ vang lên, cùng với đó, là tiếng rơi xuống nước thật lớn.

 

Hết thảy xảy ra cực kỳ tự nhiên, lại cực kỳ bất ngờ.

 

Chờ đến khi thiếu nữ rơi xuống hồ sen, cả người ướt đẫm từ dưới nước chui lên, một hồ yên tĩnh bị phá vỡ, đôi chủ tớ cách đó không xa cũng chưa kịp phản ứng lại.

 

Nước ao trong veo trở nên vẩn đục, mới vừa rồi đàn cá còn nhàn nhã bơi khắp nơi, liền trốn sâu trong lá sen.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

An Cửu nhẹ nhàng rùng mình, tháng tư nước ao vẫn quá lạnh, thân thể này lại cẩm y ngọc thực* từ nhỏ, nàng chỉ cảm thấy toàn thân một trận lạnh lẽo đến xương.

 

* Cẩm y ngọc thực: Cuộc sống giàu sang

 

"Các ngươi! Nhìn cái gì mà nhìn!"

 

Tiếng thiếu nữ nũng nịu chợt vang lên, đánh thức một đôi chủ tớ đang sững sờ, cũng kéo lực chú ý của bọn họ.

 

Chỉ thấy thiếu nữ áo đỏ cao vút đứng ở trong nước, nước hồ sen không sâu, chỉ tới eo nàng. Ngày xuân nước ao lạnh lẽo, làm ướt xiêm y nàng, đôi tay thiếu nữ gắt gao ôm cánh tay, vải dệt dính sát thân thể của nàng, phác họa ra thân hình yểu điệu tinh tế.

 

Tóc đen nàng đều bị thấm ướt, vài sợi đen nhánh uốn lượn dính vào má tái nhợt, làm nổi bật đôi môi hồng hào. Đôi mắt to tươi đẹp ướt át, lông mi cong vút ướt rượt dính vào nhau, cho người ta một cảm giác yếu đuối mong manh.

 

Ngày xưa nàng luôn kiêu ngạo, mặc dù là nữ tử, nàng cũng thường bị người ta xem nhẹ giới tính, nên để họ cảm thấy vênh váo hung hăng, cao không với tới.

 

Dù sao A Thất không coi nàng là nữ tử, thường xuyên âm thầm mắng nàng trong lòng.

 

Nhưng lúc này nhìn thấy thiếu nữ lẻ loi đứng trong ao, rũ vai cúi đầu, quần áo ướt đẫm, một nỗi thương tiếc chợt dâng lên.

 

Nhưng mà giây tiếp theo, dấu hiệu nhu nhược đáng thương liền tan vỡ.

 

"Nam nhân thối, ai cho các ngươi nhìn bổn tiểu thư?! Đều quay đi cho ta!"

 

Thiếu nữ trong ao như hoá thành yêu tinh trợn tròn mắt, đôi mắt ngấn nước mờ mịt quả thực muốn phun ra lửa, hung tợn nhìn chằm chằm hai nam nhân trên bờ.

 

Khi nàng vừa nhắc nhở, A Thất mới đột nhiên ý thức được, nhìn thẳng cô nương người ta như vậy rất không thích hợp, tức khắc bên tai nóng lên, chân tay luống cuống xoay người sang chỗ khác.

 

Kết quả vừa xoay, lại phát giác đã quên công tử nhà mình, liền nhắm hai mắt xoay người lại muốn quay xe lăn.

 

Cùng lúc đó, phía sau truyền đến tiếng nước róc rách, đại khái là An tiểu thư kia đang muốn đi từ trong ao lên.

 

"Từ từ! Bùi Tịch huynh lại đây, a, hắt xì, kéo, kéo ta."

 

Tiếng quần áo cọ xát với nước sột soạt, cùng với giọng thiếu nữ vênh mặt hất hàm sai khiến chui vào trong tai, A Thất lập tức dừng động tác.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com